Tử Dương

Chương 336: Ổn định cuộc sống

Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Tu hành đắc đạo, bạch nhật phi thăng là chuyện người tu hành nào cũng mơ ước, mà Đại La Kim Tiên là tu vi cao nhất mà người phàm tu hành có thể đạt tới, chỉ đứng sau Tam Thanh Tổ Sư chí cao vô thượng, có thể thao túng nhật nguyệt, chỉ điểm càn khôn.
Hiểu thấu đáo thiên ý, Mạc Vấn cũng không quá vui mừng, bởi vì phải sáng tạo ra pháp thuật tu hành nội đan chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, không biết bao giờ mới có thể gặp lại A Cửu.
Tới gần trưa, Mạc Vấn trở lại nơi giam cầm, lúc này A Cửu còn đang cạo vách đá, lúc cạo thi thoảng lại quay đầu nhìn ra ngoài.
Mạc Vấn thấy vậy, lập tức biết A Cửu cũng cảm nhận được ngọn núi bên cạnh đã bị di chuyển. Bởi quá trình dời núi sinh ra chấn động kịch liệt cùng với gió tuyết trên đỉnh núi đã giảm mạnh, lấy trí tuệ của A Cửu ắt phải đoán ra hắn đã di chuyển ngọn núi, lúc này quay đầu nhìn ra ngoài là đang đợi hắn đúc chữ truyền vào.
Mạc Vấn từ trong lỗ thủng trên vách đá lấy ra địa nhũ cùng tấm nghiên mực, nhanh chóng khắc ra bốn chữ, đổ địa nhũ rồi đưa vào trong trận pháp, "Ta đã trở lại."
A Cửu một mực quan sát mặt đất, thấy Mạc Vấn truyền chữ vào, lập tức chạy tới nhặt lên, lại khắc trả lời, "Chàng có mạnh khỏe không?"
"Đại công cáo thành, ta cũng không sao." Mạc Vấn lại đúc chữ truyền lời.
A Cửu nghe vậy thờ phào một hơi, đưa tay vén lọn tóc vừa xoã xuống rồi lại khắc, "Gặp phải chuyện gì?"
"Tìm được rất nhiều hạt giống linh vật, nàng cẩn thận thu lấy." Mạc Vấn ném chữ vào trong, sau đó lần lượt đưa từng hạt giống vào nơi giam cầm. A Cửu tu vi vẫn chưa mất, có thể tự mình phân biệt hạt giống này thuộc hành nào trong Ngũ Hành.
Trước mắt đã tìm được Hà Thủ Ô, đoạn cây leo không rễ, Thất Tinh Thiên Môn Đông, những vật này đều có thể đưa vào trong trận pháp, nhưng trong số hạt giống Ngao Chước tặng cho có mấy loại không đủ thần dị, không cách nào đưa vào được, cũng may đó chỉ là thiểu số, không đáng kể.
A Cửu đem những hạt giống linh vật kia cẩn thận cất đi, dùng quần áo của bản thân gói thật kỹ, lúc này nàng đã đào sâu vào vách đá được khoảng năm thước, dưới đất trải đầy các loại túi vải kích thước khác nhau, hẳn là những vụn đá mà nàng đã đào được.
"Đưa địa nhũ lại cho ta." Mạc Vấn truyền chữ vào.
A Cửu nghe vậy lập tức đem các chữ trước ra ngoài, Mạc Vấn tiếp lấy làm chúng tan ra để tiếp tục đúc.
Đợi đến khi địa nhũ tan hết, A Cửu đã khắc thêm trên vách núi một hàng chữ, "Gió núi vì sao lại yếu thế?"
"Ta đã đem ngọn núi phía bắc di chuyển về phía tây hai mươi dặm, may mắn Nguyên Thần không bị thương, không bị trách phạt." Mạc Vấn truyền lời.
A Cửu nghe vậy đưa tay vỗ vỗ ngực, lại khắc, "Tuyệt đối không được lấy thân mạo hiểm."
"Được." Mạc Vấn lại truyền lời tiếp, "Lần này đi Đông Hải, tìm được một linh vật, nang cầm lấy chống lạnh."
Kèm theo chữ đúc, Mạc Vấn cũng cẩn thận đưa nội đan con Toan Nghê kia vào nơi giam cầm.
Nội đan Toan Nghê vừa đưa vào trong trận, A Cửu vội vàng lùi lại tránh sức nóng, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng cùng sự ấm áp viên nội đan phát ra, nàng mới tò mò hỏi, "Vật này là gì?"
"Nội đan của Toan Nghê." Mạc Vấn trả lời.
"Chàng giữ lấy mà dùng." A Cửu giơ tay chuyển viên nội đan ra ngoài.
"Vật này có hai viên, ta nàng mỗi người một." Mạc Vấn một lần nữa đem nội đan Toan Nghê đưa vào.
"Làm khổ chàng rồi." A Cửu khắc, nàng mặc dù không biết Mạc Vấn làm cách nào lấy được nội đan Toan Nghê, nhưng cũng hiểu để có được thần vật này nhất định không dễ dàng.
"Tình cờ có được, cũng không quá khổ cực, ta đã nhìn ra thiên cơ, nghĩ được phương pháp cứu nàng thoát khốn." Mạc Vấn truyền lời vào trong.
A Cửu trông thấy chữ đúc mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng khắc hỏi, "Là cách gì?"
"Ta sẽ sáng tạo ra pháp môn tu hành nội đan cho người tu hành, việc này nếu thành công, công đức vô lượng, có thể được phong Đại La Kim Tiên, đến lúc đó sẽ cứu nàng thoát khốn." Mạc Vấn đúc chữ trả lời.
A Cửu thấy thế khẽ nhíu mày, lại khắc nói, "Tĩnh tâm mà làm, không thể nóng vội."
"Được rồi. Tuyết rơi xuống không vào được nơi giam cầm, linh vật muốn nảy mầm cần có nước, phía đông cách đây không xa có một con thằn lằn, có thể tạo mưa, ta cần tìm cách dụ nó ra để bắt giữ." Mạc Vấn truyền lời vào nói.
"Cẩn thận làm việc." A Cửu khắc.
"Được. Ta đi chuẩn bị chỗ nghỉ chân." Mạc Vấn truyền lời.
"Không cần ở lâu, rảnh có thể thường tới thăm." A Cửu khắc nói.
Mạc Vấn trông thấy chữ khẽ mỉm cười, A Cửu biết rõ hắn sẽ không rời khỏi đây, những lời này đơn giản là dư thừa. Sau khi cười xong Mạc Vấn không đúc thêm chữ nữa, vừa rồi trò chuyện một phen đã đi mất nửa ngày, hiện tại đã là canh một rồi.
Nội đan Toan Nghê mặc dù có thể sưởi ấm, nhưng bị trận pháp cách trở, nhiệt độ không thể toả ra, cho nên bên ngoài trận pháp vẫn hết sức giá rét, đêm xuống nhiệt độ càng thấp hơn, cho dù đã có linh khí hộ thể song Mạc Vấn cũng cảm giác khó mà chịu nổi, phải nghĩ cách tránh rét mới được.
Lúc trước có một lỗ thủng bị Thiên Lôi đánh ra, rộng khoảng ba bước chân, nếu co người thì miễn cường có thể nằm được, chẳng qua phía trên đầu không có gì che, khí lạnh vẫn cứ phả vào. Mặc dù di chuyển ngọn núi đã chắn bớt rất nhiều gió rét, nhưng một khi trời nổi gió thì nơi này vẫn sẽ có không ít gió lạnh thổi tới, cũng may gió rét không mạnh đến mức thổi hết đá vụn, đống đá vụn A Cửu đào xuống không cần phải gói trong túi vải nữa.
Trong cái lỗ thủng có hai chiếc chăn lúc trước Mạc Vấn mang đến cho A Cửu, vật này không cách nào đưa vào trong trận, liền để lại tự mình dùng. Có hai chiếc chăn đắp, miễn cưỡng có thể ngủ được.
Mới ngủ được nửa giờ, Mạc Vấn đã bị lạnh cóng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại phát hiện trên chăn đã bị bồi thêm một tầng tuyết dày, lúc này mặc dù đã là mùa xuân, nhưng trên Tuyết Sơn không có bốn mùa, chỉ có duy nhất một mùa đông, thỉnh thoảng sẽ có bão tuyết.
Sau khi tỉnh lại Mạc Vấn thò đầu ra nhìn, chỉ thấy A Cửu vẫn chưa ngủ, đang ngồi trong góc kiểm tra hạt giống linh vật hắn mang về, trong trận pháp có nội đan Toan Nghê nên không khí ấm áp như mùa xuân, sắc mặt A Cửu cũng đã hồng hào trở lại, lông mày không còn phủ tuyết nữa.
Mạc Vấn lúc trước một mực lo lắng đề phòng, tới hiện tại mới thực sự yên tâm, áp lực được gỡ bỏ, hắn liền cảm giác mệt mỏi rã rời, bên ngoài có chuyện gì cũng không liên quan tới hắn, người hắn yêu đang ở trước mắt, mặc dù không thể chạm đến, nhưng cũng đã làm Mạc Vấn rất an lòng.
Trên Tuyết Sơn rất giá rét, Mạc Vấn một đêm ngủ được ba lần, cả ba lần đều bị lạnh cóng mà tỉnh, một khi ngủ linh khí sẽ vận hành rất chậm chạp, linh khí vận hành chậm chạp liền không có cách nào chống đỡ cái lạnh thấu xương.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn từ chỗ ngủ đi ra, vươn vai cử động tay chân, A Cửu đã dựa lưng vào vách đá ngủ, phía dưới vách đá đá vụn lại nhiều thêm một chút, không hỏi cũng biết đêm qua khi hắn ngủ A Cửu vẫn liên tục đào, chẳng qua do có giam cầm cách trở nên bên ngoài không nghe được thanh âm.
Thấy A Cửu đã ngủ, Mạc Vấn không quấy rầy nàng nữa, vận khí bay xuống Tuyết Sơn, nơi này quá lạnh, nếu muốn sinh sống lâu dài ở đây thì nhất thiết phải sửa chữa lại chỗ ngủ, ngoài ra lương khô nước uống cũng cần phải chuẩn bị.
Sau khi xuống núi, Mạc Vấn một đường hướng nam, trở lại biên giới nước Lương mua lương khô, lão Ngũ lúc trước mang từ lăng mộ ra cơ số vàng bạc vẫn chưa có dịp sử dụng, lúc chia tay lão Ngũ liền đem mấy khối vàng đưa lại cho hắn.
Mặc dù chiến sự phía đông khiến cho giá cả lương thực tăng vọt, nhưng Mạc Vấn cũng không hề tiếc tiền, nhanh chóng mua về một trăm cân lương khô, trên tuyết sơn rất là giá rét, thức ăn không lo bị thối rữa, không quản mang đi bao nhiêu, lên đó đều có thể cất giữ lâu dài.
Trừ lương khô, Mạc Vấn còn mua thêm ít rượu và đặt làm một quả cầu bằng gỗ, mặc dù đã dần thích ứng với không khí loãng trên đỉnh núi, nhưng mang vác quá nặng vẫn là việc quá sức với hắn, Mạc Vấn bèn đem lương khô lên đỉnh núi trước, sau đó mới đem quả cầu.
Dùng quả cầu gỗ chặn phía trên lỗ thủng, đến đêm xuống tuyết rơi rất nhiều, nhưng quả cầu đã chặn hết tuyết cùng gió núi, đêm hôm ấy Mạc Vấn không còn bị lạnh cóng nữa.
Biết Mạc Vấn đang ở ngay bên ngoài giam cầm, A Cửu an tâm hơn rất nhiều, đào bới vách đá cũng càng nhanh hơn. Linh khí của nàng không bị mất, nửa tháng sau đã đào sâu vào vách núi bảy thước, đại khái đã ra dáng một hang động, sau đó liền bắt đầu mở rộng cửa hang, phương hướng nằm ngay vị trí hai người trò chuyện.
Trong lúc A Cửu đào bới, Mạc Vấn cũng tích cực đào bới sơn động, vị trí hắn đào bới là ở phía dưới nơi giam cầm, tu vi linh khí của hắn cao hơn A Cửu, cộng thêm lần trước xuống núi có mang về dụng cụ đào đất, cho nên tốc độ đào bới so với A Cửu nhanh hơn nhiều, hắn đào sơn động thành hình chữ chi (Z), hình dáng như vậy có thể hạn chế tối đa gió tuyết thổi vào, vì hắn đào rất sâu nên bên trong sơn động rất là ấm áp.
Sơn động ấm áp này cũng không phải dành cho Mạc Vấn ở, mà là chỗ nương thân cho con thằn lăn kia. Mọi việc đều có lợi có hại, thế núi thay đổi mặc dù đã làm sức gió thổi vào nơi giam cầm yếu bớt, nhưng cùng lúc đó cũng khiến cho lượng tuyết bay vào nơi giam cầm giảm mạnh, lượng tuyết kia dù có tan thành nước cũng không đủ để nuôi trồng linh vật, nhất định phải bắt được con thằn lằn kia.
Bản thân chỗ ở của mình, Mạc Vấn chỉ tiến hành cơi nới đơn giản, bởi vì chỗ giam cầm A Cửu đã chiếm cứ phần lớn khu vực sườn núi, khu vực còn lại không đủ để tạo một sơn động khác, chỉ có thể mở rộng cái lỗ thủng kia, nằm ở đó cũng có thể thấy rõ tình hình A Cửu bên trong sơn động.
Khoảng thời gian này Mạc Vấn cũng không trò chuyện với A Cửu nhiều, bởi vì hai người trò chuyện quá khó khăn, nói qua mấy lời đã phải mất tới cả ngày, Tiên Nhân Lệ chỉ có thể duy trì sự sống thêm một năm, phải mau chóng khiến linh vật trong chỗ giam cầm có thể sinh trưởng.
Trên núi năm tháng trôi đi rất nhanh, loáng qua một cái đã là một tháng rồi, Mạc Vấn tính toán bên ngoài đã vào hạ, liền chỉnh đốn hành trang chuẩn bị xuống núi bắt con thằn lằn.
"Ta phải xuống núi mấy ngày, đi bắt con thằn lằn." Mạc Vấn truyền lời vào trong.
"Chú ý cẩn thận. Thằn lằn nếu đứt đuôi sẽ không thể tạo mưa nữa, chớ nên dùng vũ lực bắt nó." A Cửu khắc nói.
Mạc Vấn trông thấy chữ chậm rãi gật đầu, lời A Cửu cũng chính là chuyện hắn lo lắng nhất, trên người dị loại luôn có một nơi linh khí tập trung nhiều nhất, phần lớn dị loại linh khí đều tập trung ở nội đan, nhưng loài thằn lằn khá đặc thù, linh khí lại dồn hết ở phần đuôi, nên nếu bị đứt đuôi thì dù có bắt được nó cũng vô ích.
"Nàng cũng phải cẩn thận." Mạc Vấn truyền lời vào trận.
A Cửu cũng không muốn quấn hắn, khắc nói: "Đi đi."
Mạc Vấn cả đêm xuống núi, đi về phía đông một trăm dặm, định tìm lại đôi vợ chồng người Khương hỏi chuyện, nhưng lúc này trên thảo nguyên cỏ đã mọc xanh rì, vợ chồng người du mục đã sớm xua bầy súc vật đi nơi khác, nơi này chỉ còn lại dấu vết cái hố bếp cùng mảnh gỗ.
Cái hồ kia cách nơi này hơn năm trăm dặm về phía Đông Bắc, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi nhằm hướng đông bắc lao đi, đi được ba trăm dặm thì phát hiện một đàn dê bò, một người đàn ông người Khương đang chăn thả gia súc.
Lúc này là sáng sớm giờ Dần, Mạc Vấn gặp người Khương thì dừng lại, đi bộ tới hỏi thăm.
Ngày đó hắn cũng không hỏi hai vợ chồng người Khương xem con thằn lằn kia có từng làm qua chuyện ác gì chưa, phải tìm người dò hỏi tin tức, chỉ khi chắc chắn con thằn lằn đã từng gây chuyện ác thì mới có thể suy đoán ra tính tình cùng sở thích của nó, căn cứ vào đó lập ra kế hoạch bắt giữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận