Có Không Giữ, Mất Đừng Hối Hận

Chương 107: Vui vui vẻ vẻ về nhà


"Cảm ơn!"
Giang Châu đưa tới một điếu thuốc.
Đối phương vừa thấy là Hồng Tháp Sơn, lập tức đưa tay ra nhận, rồi nói cảm ơn.
Liễu Mộng Ly mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên tới rồi, Giang Châu để cho ba người lên xe lừa, xoay người chào tạm biệt các đồng chí bảo vệ, sau đó dưới ánh mắt soi mói của cả đám, chậm rãi đánh xe rời đi.
~~~
Trên đường chính.
Xe lừa chở máy may, phía trên còn có hai đứa con nít đáng yêu cùng một cô gái trẻ.
Cô gái có nhan sắc cực kì xinh đẹp.
Con ngươi như hạnh nhân, trong veo như nước, da thịt trắng nõn mịn màng.
Hai đứa con nít thì lanh lợi đáng yêu.
Da thịt mịn ơi là mịn, tròn vo, như hai đứa con nít trong tranh tết.
Giang Châu đánh xe lừa, mang theo ba người đi Cung Tiêu Xã mua mì và gạo, lại mua cho hai cô con gái 1 cân kẹo Bát Bảo.
Thêm một số đồ dùng cần thiết cho cuộc sống gia đình cũng mua một chút.
Đang chuẩn bị rời đi, Liễu Mộng Ly chợt đi tới tận cùng bên trong, cầm ra một vật.
"Cái này cũng mua một phong."
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói.
Giang Châu sửng sốt.
Nhìn về phía thứ mà cô cầm trong tay, lập tức thấy buồn cười.
Là một phong pháo.
Vẫn là cái loại pháo treo kiểu cũ, màu hồng nhạt, không phải cái loại tràn ngập không khí phấn khởi vào đời sau.
"Ừm."
Giang Châu nhận lấy từ trong tay của cô.
Đưa cho nhân viên bán hàng của Cung Tiêu Xã: "Mua thêm một phong này."
"Được! 1 hào một phong! Vậy tổng cộng 5 tệ 6 hào 3 xu!"
Người bán hàng đưa cho Giang Châu.
Trả xong tiền, Giang Châu mang theo một đống giấy dầu đi ra khỏi Cung Tiêu Xã.
Đến khi hắn đánh xe lừa mua 3 cân thịt ở xưởng thịt trở về, mặt trời chiều đã treo ở đỉnh núi.
~~~
Thôn Lý Thất.
Tề Ái Phân đứng ở cửa, lò đầu ra, nhìn đi xem lạ ra bên ngoài.
"Ai nha, lúc này đã là giờ nào rồi? Sao còn chưa quay về? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ở trên đường rồi?!"
Cô vừa nói hết câu
Giang Phúc Quốc Mãnh ở phía sau đã gõ gõ tẩu thuốc.
Sầm mặt lại.
"Nói bậy gì đấy? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!"
Giang Phúc Quốc mắng: "Trời vẫn chưa tối! Có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, con trai bà là đi làm ăn lớn! Kiếm đồng tiền lớn! Bà toàn nói chuyện xúi quẩy như vậy làm gì?!"
Tề Ái Phân rụt người lại, không dám nói gì nữa.
Diêu Quyên ở bên cạnh vỗ về mẹ chồng: "Mẹ, Tiểu Châu giờ trưởng thành rồi, hiểu chuyện, biết vì cái nhà này, sẽ không xảy ra chuyện, nhất định là đi làm việc rồi, không cần lo lắng, không chừng sắp về rồi đó!"
Tề Ái Phân gật đầu.
Tuy vẫn còn lo lắng, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể xoa xoa đôi bàn tay, tiếp tục chờ đợi.
Cơm nước thức ăn đều dùng dĩa đậy lại để trên kệ bếp.
Vậy mới không sợ nguội.
Đang suy nghĩ, vừa mới xoay người, chợt nghe thấy một tiếng thét lớn truyền đến từ trên đường rất xa.
Tiếng hét này khiến Giang Minh đang cho lừa ăn cỏ ngẩng mạnh đầu lên.
"Đã trở về."
Giang Hạo Minh vừa làm xong bài tập.
Lập tức hăng hái chạy ra ngoài.
"Con đi xem!"
Từ sau khi Giang Châu mua cho Giang Hạo Minh một cái cặp mới, Giang Hạo Minh trở nên vô cùng thân thiết với Giang Châu.
Mỗi lần Giang Châu trở lại, nhóc bèn kêu chú ơi.
Đối với Đoàn Đoàn Viên Viên cũng cực kỳ tốt.
Trái tim của Tề Ái Phân trở lại lồng ngực(bớt lo).
Bà thở phào, nói: "Minh Minh à, cháu đi xem một chút, chú của con sao giờ mới về, còn không kịp ăn cơm!"
"Dạ!"
Giang Hạo Minh chạy ra ngoài.
Chị dâu Diêu Quyên vội chuẩn bị bưng đồ ăn lên bàn.
Không ngờ vừa mới mở dĩa ra, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng la ngạc nhiên.
"Bà nội! Bà nội!"
Là giọng của Giang Hạo Minh.
Giọng của chú nhóc đột nhiên tăng cao mấy độ.
Diêu Quyên lại càng hoảng sợ.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?!"
Diêu Quyên vội vàng buông mâm thức ăn, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Tề Ái Phân cùng Giang Minh cũng đuổi sát theo.
Giang Phúc Quốc đang ngồi trên ghế dưới mái hiên, nghe giọng của Giang Hạo Minh, lập tức vừa vội vừa bực định đứng lên.
"Đứa nào đứa nấy bị sao vậy đều chuyện gì xảy ra? Hét cái gì mà hét? Đứa nào lại đây, đỡ ta ra ngoài! Đám này không đứa nào tin cậy được!"
Ông vừa nói bên chọc gậy, từng bước một ra đi ra bên ngoài.
Mà ngoài cửa, Giang Hạo Minh với vẻ mặt hưng phấn chạy trở về.
Chú nhóc vươn tay, chỉ vào chiếc xe lừa chậm rãi xuất hiện cách đó không xa, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
"Bà nội! Máy may! Một chiếc máy may thật lớn!"
Tề Ái Phân: "????"
Gì?
"Chuyện gì? Đi học rồi còn nói năng lung tung? Máy may gì chứ?!"
Diêu Quyên mắng.
Giang Hạo Minh vươn tay áo lau mồ hôi trên đầu.
Khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt hưng phấn.
"Mẹ! Chú cùng thím, chở một chiếc máy may thật lớn trở về! Đẹp lắm! Giống y như cái ở nhà giáo viên của con!"
Lần này Tề Ái Phân xem như nghe rõ.
Máy may?!
Con trai nhỏ của bà, Giang Châu cùng con dâu Liễu Mộng Ly, đánh xe lừa, chở một chiếc máy may trở về?!
Tề Ái Phân nhanh chân chạy ra cửa.
Liếc mắt liền thấy Giang Châu đang từ đánh xe lừa vào trong nhà.
Nhìn thấy Tề Ái Phân, Giang Châu mỉm cười.
Hắn vươn đầu tới, lên tiếng chào Giang Minh.
"Anh hai!"
Giang Minh nghe tiếng gọi, tưởng gọi mình có chuyện gì.
Anh mới vừa đi ra cửa, trước mặt liền có một thứ ném về phía anh.
Theo bản năng đưa tay chụp lấy.
Anh vừa nhìn thấy thứ đó.
Lập tức kinh ngạc!
Đây không phải là bánh pháo sao?!
Đây là...
"Anh hai! Đốt pháo đi! Nhà chúng ta mua máy may rồi!"
Giang Châu cười nói.
Vào thời đại này, 3 chuyển 1 vang*, đó cũng là xa xỉ phẩm trong xa xỉ phẩm.
Giống như hậu thế mua xe mua nhà.
Nhà ai mua được 4 thứ này, vậy cũng phải đốt pháo ăn mừng!
Giang Minh choàng tỉnh, vội vội vàng vàng xoay người đi vào bếp cầm diêm.
Mắt thấy xe lừa sắp đi đến cửa nhà mình, Giang Minh đã treo bánh pháo lên chạc tre, dùng lửa châm vào dây mồi.
Đoàn Đoàn Viên Viên vội bịt lấy lỗ tai, vội vàng xoay người chui vào trong lòng của Liễu Mộng Ly.
"Bùm bùm..."
Một bánh pháo không dài, thế nhưng cũng đủ vang dội.
Chuyện này chỉ xảy ra mấy giây, nhưng lại khiến cho nhà nhà trong thôn Lý Thất đều nghe thấy được.
Đây là thời điểm mọi người vừa đi làm nông trở về.
Nghe tiếng pháo, biết là nhà ai có chuyện vui lớn.
Lập tức đẩy cửa ra nhìn quanh.
Vừa nhìn, đã thấy trước cổng nhà Giang Châu đậu một chiếc xe lừa.
Trên xe lừa, một chiếc máy may mới tinh đang đặt ngay ngắn trên đó.
Trên bánh xe của máy may quay, còn cột lại một đoá hồng đỏ thẫm.
Ôi chao!
Đây chính là, máy may!
Còn là hiệu Hồ Điệp!
"Ui chao! Giang lão tam, nhà cậu mua máy may sao?! Lợi hại nha! Máy may cũng có thể mua được!"
"Còn là hiệu Hồ Điệp chứ! Tui nghe nói máy may hiệu Hồ Điệp có giá hơn 130 tệ đấy! Đắt lắm!"
"Đẹp quá đi! Giang lão tam nhà của ông giờ con trai lớn con trai nhỏ đều có tiền đồ nha! Thậm chí cả máy may cũng mua rồi! Hôm nào cho tui sờ cái!"
~~~
Lúc này, Trần Hồng Mai đang ở trong sân nhà.
Bà ta đang lặng lẽ từ trong khe cổng nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn cảnh này, lập tức khiến bà ta hết hồn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận