Có Không Giữ, Mất Đừng Hối Hận

Chương 129: Hợp đồng thuận mua


Lâm Quý Long đang ăn một miếng thịt thỏ.
Nghe vậy bèn vội nuốt xuống.
Điều này khiến cho vị ớt xộc vào khí quản, ông sặc đến mức ho sặc sụa!
"Khụ khụ! Cậu… cậu nói đi!"
Lâm Quý Long vội kho mấy tiếng, sắc mặt đỏ bừng lên: "Biện pháp gì?! Nếu thật có biện pháp, tôi, tôi..."
Lâm Quý Long gấp gáp muốn nói điều gì đó.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết mình có thể cảm ơn Giang Châu như thế nào.
Ông lập tức đứng thằng lên.
Cầm ly sứ ở trước mặt của mình lên, giơ lên về phía Giang Châu, khuôn mặt đỏ bừng nói: "Tôi đại biểu toàn thể công nhân của xưởng dệt Đan Dương chúng ta, đều cảm ơn cậu!"
Sau khi nói xong, không đợi Giang Châu lên tiếng trả lời, ông nốc cạn rượu Ngưu Lan Sơn trong ly.
Giang Châu: "..."
Được lắm.
Hắn biết, Lâm Quý Long là cấp trên.
Giang Châu vội vươn tay cất chai Ngưu Lan Sơn còn dư lại nửa chai đặt trên bàn.
Uống rượu trợ hứng, cấp trên sẽ không thể bàn bạc chuyện làm ăn.
Giang Châu nói: "Chú, chú ngồi xuống trước, có chuyện gì từ từ nói, chuyện này cháu chắc chắn sẽ giúp chú!"
Lúc này Lâm Quý Long mới ợ cái đầy hơi rượu, ngồi xuống.
Mặc dù đang dùng cơm, thế nhưng con mắt lại rơi vào trên người Giang Châu.
"Số vải bông này, cháu mua, chú thấy thế nào?"
Lâm Quý Long suýt chút nữa lại sặc thịt thỏ.
"Cháu mua?"
Ông kinh ngạc trợn to mắt, nhìn chằm chằm Giang Châu: "Số vải bông trong kho hàng của chúng tôi, cũng không phải là một con số nhỏ đâu nha!"
Loại vải này đã sản xuất hơn một tháng.
Tuy cũng có bán ra bên ngoài được chút, nhưng đều là con số nhỏ không đáng kể.
Giang Châu cười gật đầu, nói: "Dạ, tất cả vải bông trong kho hàng, cháu muốn hết."
Lâm Quý Long kinh ngạc đến mức tỉnh rượu phân nửa.
"Vải hoa chất trong kho hàng, hai ngày trước xưởng dệt chúng ta vừa kiểm kê, phải lên tới hơn 13,000 thước!"
Lâm Quý Long nói, thở dài.
Hơn 13,000 thước.
Toàn bộ chất đống ở trong kho hàng.
Thời gian lâu, vải vóc nhất định sẽ xuất hiện hao mòn mọi phương diện, đến lúc đó đối với xưởng dệt Đan Dương chính là một khoản tổn thất kinh tế to lớn.
Tiền thưởng các dịp lễ của các công nhân viên xưởng dệt, cũng đều c.h.ế.t dí ở chỗ này!
"Hơn 13,000 thước..."
Giang Châu lập lại một lần, híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Quý Long, nói: "Chú Lâm, số vải này, cháu có thể lấy hết, thế nhưng về phương diện giá tiền, cháu cũng xin nói thẳng."
Hắn nói, cầm lấy ly sứ, giơ lên về phía Lâm Quý Long.
"Chú có thể đưa ra giá thấp nhất là bao nhiêu?"
Thấy Giang Châu thật sự muốn mua vải.
Lâm Quý Long rốt cục cũng nghiêm túc hẳn lên.
Ông vươn tay, dùng sức chà chà ở trên mặt, sau đó nói: "Số vải này từ chúng ta xưởng dệt bán ra ngoài, 9 hào một thước, hơn 13,000 thước, ít nhất cũng phải 12,000 tệ."
"Nếu như cậu thật sự muốn, tôi sẽ nói với xưởng trưởng vài câu, bớt số lẻ cho cậu, bán hết cho cậu giá 10,000 tệ cũng được!"
Giang Châu cười cười, lại lắc đầu.
"Chú, quá mắc."
Giang Châu chậm rãi nói: "Tính cả chi phí vận chuyển, còn phải nguy cơ tổn thất, tất cả đều đặt ở chỗ cháu, 10,000 tệ thật sự không phải con số nhỏ, chi nhiều như vậy, không có lợi lắm."
Lâm Quý Long: "..."
Ông nhíu mày, buồn bực nhấp ngụm rượu.
"Vậy cháu muốn bao nhiêu?"
Giang Châu dựng thẳng từ bản thân ngón trỏ, hơi cong một chút.
"9000 tệ."
"Đây là giá tiền cao nhất mà cháu có thể đưa ra."
Lâm Quý Long cắn răng, một lát sau ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt của Giang Châu.
"Được! Chú nói giúp cháu! Nhưng có được hay không, còn phải tuỳ vào xưởng trưởng của bên chú!"
Giang Châu lập tức tươi cười đáp lại.
Chuyện đã định.
Giang Châu lấy ra nửa chai Ngưu Lan Sơn còn dư lại.
Hắn cùng Lâm Quý Long một người phân một nửa, lại ngoạm miếng thịt lớn uống từng ngụm rượu lớn.
Bóng đêm dần phủ xuống.
Trong khoảng sân nhỏ, mùi thức ăn bốc hơi quanh quẩn kèm kèm theo tiếng trò chuyện rôm rả của hai người náo động trần gian.
Rất hòa hợp.
~~~
Ngày hôm sau.
Khi Giang Châu tỉnh ngủ đã là 9h sáng.
Ngày hôm qua uống rượu, buổi sáng đầu còn hơi đau nhức.
Hắn rửa mặt bằng nước lạnh, rửa mặt qua loa cho xong.
Mới vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Lâm Mai Mai đứng ở trước bàn lễ tân, cầm trong tay một quyển sách, thấy mình đi xuống, cô ấy mỉm cười với mình.
Dậy rồi sao?"
Lâm Mai Mai hướng về phía Giang Châu cười, nói: "Ba tôi nói, nếu như đồng chí thức dậy, thì đến xưởng tìm ổng! Ổng đã thông báo với bảo vệ rồi! Đồng chí cứ nói mình tới mua vải là được!"
Giang Châu nghe vậy, lập tức vui vẻ.
"Được, cảm ơn!"
Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi về phía cổng nhà khách.
Lâm Mai Mai thấy Giang Châu muốn đi, lập tức gọi anh lại: "Ai? Đồng chí Giang, đồng chí ăn bữa sáng chưa?"
Giang Châu khoát khoát tay, cũng không quay đầu lại nói: "Không đói!"
Nói xong bèn đi ra ngoài, hắn nói là sự thật.
Đêm qua cùng Lâm Quý Long hai người đã ăn hết 3 món ăn.
Vào thời đại này, phân lượng món ăn rất nhiều.
Ăn no căng bụng, vô cùng thỏa mãn.
Giang Châu đi tới cổng xưởng dệt Đan Dương, bảo vệ ngăn cản anh.
"Tới làm gì?"
"Mua vải!"
Giang Châu nói: "Tôi đã hẹn với Ban trưởng Lâm Quý Long!"
Bảo vệ lập tức gật đầu cho đi.
Giang Châu đã quen đường, đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Quý Long.
Xưởng dệt Đan Dương này.
Đời trước mình đã tới nhiều lần.
Phòng làm việc của Lâm Quý Long thì càng không cần phải nói.
Đi thẳng tới phòng làm việc của Lâm Quý Long, anh gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: "Ai đó?"
Giang Châu cười nói: "Chú Lâm, là cháu!"
Bên trong phòng làm việc, Lâm Quý Long sửng sốt, vội vã bước nhanh ra bên ngoài cửa.
Ông kéo cửa ra, đã nhìn thấy Giang Châu đứng ngoài cửa.
"Ai nha! Thằng nhóc này tửu lượng tốt thật! Sớm như vậy đã thức dậy?"
Đều nói kết bạn trên bàn rượu là tốt nhất.
Ngày hôm qua uống hết một chai Ngưu Lan Sơn, Lâm Quý Long chỉ cảm thấy Giang Châu quá hợp với khẩu vị của mình!
‘Chuyện gì mình nói, hắn đều biết, thậm chí ngay cả một số ý nghĩ của hắn cũng đều không mưu mà hợp với mình.’
Lâm Quý Long nụ cười thoải mái, ông mời Giang Châu vào, nói: "Vào đi, ngồi ngồi, người trong phòng làm việc đều đã đi làm, cứ ngồi thoải mái!"
Giang Châu tìm một chỗ ngồi xuống.
Hàn huyên với Lâm Quý Long với vài câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Chú Lâm thúc, gọi cháu tới có phải về chuyện vải hay không?"
"Bàn xong rồi?"
Giang Châu cười hỏi.
Lâm Quý Long lập tức vui vẻ nói: "Cháu thật đúng là thông minh!"(sau buổi nhậu xưng hô thay đổi)
Ông nói xong, đi tới trên bàn làm việc của mình, cầm lấy một bản hợp đồng đặt hàng.
"Đây chính là sáng sớm hôm nay chú tìm chúng ta xưởng trưởng soạn ra! Cháu nhìn xem đi!"
Giang Châu tiếp nhận hợp đồng đặt hàng.
Quả nhiên, có con dấu của xưởng dệt Đan Dương đóng ở phía trên.
"Cháu nhìn đi, không có vấn đề gì thì chúng ta ký tên!"
Lâm Quý Long chỉ cảm thấy buông xuống tảng đá lớn trong ngực.
Trên thực tế, đêm qua sau khi trở về, Lâm Quý Long ngủ thế nào cũng ngủ không được.
Nghĩ tới nghĩ lui đến hơn nửa đêm 12 giờ, vẫn mặc nguyên áo quần đi lầu đối diện gõ cửa xưởng trưởng.
Vì vậy, buổi tối cùng xưởng trưởng thương lượng xong, vừa rạng sáng ngày thứ hai bèn thức dậy soạn hợp đồng thuận mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận