Có Không Giữ, Mất Đừng Hối Hận

Chương 487: Chỗ dựa dịu dàng và kiên định nhất của hắn


Nghĩ tới nghĩ lui, nếu có người ở Bắc Kinh mà hắn thực sự đắc tội hoặc ngang chân, thì chỉ có một người duy nhất - Giang Minh Phàm.
Tên anh họ này của hắn thực sự là một đám mê vụ.
Rõ ràng người anh họ này cũng là những người bình thường xuất thân từ trong núi như hắn, nếu mà để nói thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng xưng tụng y là "kim phượng hoàng" xuất thân từ nhà nghèo ở thôn Lý Thất mà thôi.
Nhưng khi y đến Bắc Kinh thì cũng có quá nhiều người có xuất thân tốt hơn y, làm sao y có thể nổi bật chỉ trong vài năm được?
Thậm chí lần trở lại thông Lý Thất vừa rồi, y còn mang được cả con gái người ta về, bảo là con gái của thủ trưởng Bắc Kinh.
Đối với thân phận này, Giang Chu không phân biệt được thật giả, nhưng dựa theo kinh nghiệm sống hai kiếp của hắn, cô gái đó tuyệt đối không phú thì quý.
Một sinh viên đại học đến từ nông thôn, lấy đâu ra trình độ và xuất thân chứ?
Sắc mặt Giang Châu biến ảo bất định, cuối cùng hắn đút hai tay vào túi, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại.
"Chủ nhiệm Trần, anh có biết tên của người đứng đầu và đứng thứ hai của quận Hải Điến không?"
Trần Nguyên Phương gật gật đầu rồi xoay người lấy ra một tờ giấy ở trên bàn đưa cho Giang Châu, nói: "Tôi đã điều tra rồi, cậu xem.
Tôi đã nhờ không ít người quen để điều tra, để xem ai lại dám ngáng chân cậu, kết quả đại khái dẫn đến hai người có tên trong tờ giấy này."
Giang Châu nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi đọc kỹ thì phát hiện đó là cục trưởng và phó cục trưởng.
Giám đốc tên là Lý Đông, ngoài năm mươi tuổi.
Phó giám đốc tên là Tôn Mẫn Hùng, ngoài bốn mươi.
Thông tin vẻn vẹn chỉ có vậy, không có ảnh chụp hay những thứ liên quan khác, nhưng đối với Giang Châu mà nói, biết tên tuổi thì cũng coi như là đủ rồi.
Ngay sau đó, cả ba lại nói chuyện thêm một lúc, khoảng giữa trưa thì Giang Châu với Giang Minh mới ra khỏi văn phòng.
Trên con đường, thần sắc của hai anh em hiển nhiên là không được tốt lắm.
Giang Minh đã lờ mờ đoán ra được đó là ai.
"Tiểu Châu."
Giang Minh trầm giọng hỏi: "Giang Minh Phàm thật sự có bản lĩnh như vậy sao? Đó là cục trưởng và phó cục trưởng của Cục Công Thương đấy, sao nó có thể quen biết được?"
Vừa nói Giang Minh vừa lắc đầu.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy không thể nào.
Họ đều đến từ thôn Lý Thất, gia cảnh cũng gần như y hệt, đều biết rõ hết về nhau.
Nhắc mới nhớ, lần trước Giang Minh Phàm đưa bạn gái về thôn, y hận không thể cho mọi người trong thôn biết bạn gái y là con gái thủ trưởng.
Giang Minh cũng chỉ nghe nhìn qua qua mà thôi chứ không hoàn toàn tin vào điều đó.
Nhưng lần này khi phần xét duyệt ở Bắc Kinh có vấn đề, anh nghĩ tới nghĩ lui mà không biết đã đắc tội người nào.
Ngoại trừ một người - Giang Minh Phàm.
Giang Châu giờ mới tỉnh táo lại, hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Giang Minh sau đó nói: "Anh cả à, chuyện này anh đừng nghĩ nữa, nghĩ không ra đáp án đâu.
Để đến chiều em tìm Phương Vân Lương kêu anh ta điều tra hộ chúng ta một chút, chúng ta không quen thuộc Bắc Kinh, nhưng anh ta thì có. Hơn nữa anh ấy còn có người ở thượng tầng nên cũng không khó để tra ra chuyện này, anh đừng lo lắng."
Nghe Giang Châu nói như vậy, Giang Minh cũng yên tâm phần nào.
Khi hai người về đến tứ hợp viện, Diêu Quyên đã nấu ăn cong
Liễu Mộng Ly cùng Hạ Chiêu Thiến và những người khác đều cũng đã trở về.
Nhìn thấy Giang Châu, Liễu Mộng Ly lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, lon ton chạy tới rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Anh gầy đi không ít đâu đấy!"
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói.
Cô thật tâm có chút đau lòng, khoảng thời gian này Giang Châu tất bật chạy qua chạy lại chân không chạm đất, nhưng mà Liễu Mộng Ly cũng không có ý định khuyên hắn dừng lại.
Trong lòng cô hiểu rõ.
Đàn ông sinh ra thì chí đã ở bốn phương, cô không thể vì nhi nữ tình trường mà níu chân hắn được.
Điều cô nên làm chính là trở thành chỗ dựa dịu dàng và kiên định nhất của hắn, chăm sóc Đoàn Đoàn Viên Viên cho tốt.
Khi hắn một thân phong sương mưa tuyết trở về, chỉ cần cô trao cho hắn cái ôm ấm áp nhất là đủ rồi.
Trái tim Giang Châu cũng mềm lại, hắn cúi đầu, xoa xoa mái tóc của Liễu Mộng Ly, mỉm cười thì thầm bên tai cô: "Đúng rồi, anh gầy đi rất nhiều, tranh thủ mấy ngày này về bồi bổ một chút."
Nói rồi hắn nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo Liễu Mộng Ly, mím môi cười nói: "Vợ à, buổi tối có thể cho anh ăn thêm một bữa được không?"
Hai người là phu thê đã lâu, Liễu Mộng Ly đương nhiên biết mấy lời này Giang Châu có ý gì.
Hai gò má Liễu Mộng Ly lập tức đỏ bừng, cô đưa tay đẩy nhẹ cánh tay Giang Châu: "Không thèm để ý đến anh nữa!."
Điều mà hai người không chú ý chính là, cách đó không xa Hạ Chiêu Thiến đang hơi thất thần, tựa hồ như nghe thấy giọng nói ai đó, bà liền vô thức quay đầu về phía Liễu Mộng Ly và Giang Châu.
Thấy hai người có quan hệ tốt, cử chỉ thân mật, bà liền mím môi mừng rỡ.
Con gái bà tìm được người mình thích, một người mẹ như bà đương nhiên là rất hạnh phúc.
Nhưng...
Bản thân bà thì sao?
Không hiểu sao bà lại nghĩ đến Liễu Kình Tùng.
Hôm đó Liễu Kình Tùng tự tìm đến bà và nói rằng ông muốn nói chuyện một cách cẩn thận, lần gặp lại sau đó ông ấy dường như có vô số câu hỏi muốn tự hỏi bà.
Nhưng bà chỉ cúi đầu không nói gì, cho đến khi ông đứng dậy nói như ra lệnh: "Anh không cho phép em lộ diện trước mặt mọi người nữa, càng không cho phép em mặc bộ đồ như thế này nữa! Em nói sao?"
Những lời này từ một mức độ nào đó đã kích thích bà.
Những ngày này, sau khi sống ở tứ hợp viện, cô giống như là hoàn toàn đã bước vào một cuộc sống khác.
Tự do, hạnh phúc, nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Quan trọng nhất là bà phát hiện ra rằng cách để yêu một người không phải là giam cầm và chiếm hữu, mà là cùng nhau tiến bộ và ngày càng trở nên tốt hơn.
Vì vậy, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Hạ Chiêu Thiến đã lấy hết can đảm để dũng cảm phản kháng lại Liễu Kình Tùng.
"Em sẽ không về cùng anh."
Bà còn nhớ rõ, lúc mình nói ra những lời này thì đã thấy ánh mắt của Liễu Kình Tùng vô cùng kinh ngạc cùng phức tạp.
Kết thúc cuộc đàm phán, cả hai liền rời đi trong bực bội.
Sắc mặt Liễu Kình Tùng đen như đáy nồi, khuôn mặt u ám, ánh mắt sắc như d.a.o rơi xuống mặt bà, cuối cùng thì nhìn bà thật sâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Sau này...
Hai người cũng đã gặp qua thêm lần, nhưng lần nào bên cạnh Liễu Kình Tùng đều có Phương Hồng Mi.
Người phụ nữ đó vừa tân kỳ lại còn thời thượng, trang phục lúc nào cũng hợp thời nhất.
Không giống như bà, chỉ mặc sườn xám, hát Giang Nam cổ nhất, thậm chí khi trang điểm cũng chỉ biết vẽ lông mày lá liễu.
Hạ Chiêu Thiến hít một hơi sâu.
Trái tim lại nhói lên.
Lúc này Liễu Mộng Ly đã đi tới trước mặt bà, cười nói: "Mẹ à, ăn cơm thôi, có một lô quần áo mới vừa đến, đợi lát nữa ăn xong bọn con sẽ chọn vài bộ cho mẹ mặc thử."
~~~
Buổi chiều, Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly và mọi người đến cửa hàng điện khí, vừa hay Phương Vân Lương cũng ở đó.
Thấy Giang Châu cũng đến đây, Phương Vân Lương lập tức nhìn sang phía hắn rồi đặt đồ điện trong tay xuống, đi về hướng Giang Châu cảm khái: "Huynh đệ, cho ta một điếu thuốc nào!"
Giang Châu nhướng mày, vừa cười vừa đưa cho anh một điếu thuốc: "Sao vậy? Bán mấy thứ này mỗi ngày đều kiếm bộn tiền, thế mà một bao thuốc cũng không mua nổi sao?"
Hai người giờ cũng đã được coi là thân quen, cho nên cũng hay trêu chọc chế nhạo nhau.
Phương Vân Lương đương nhiên biết Giang Châu nói đùa, anh nhếch miệng, cắn mẩu thuốc trong miệng, rít một hơi mạnh rồi chửi: "Mẹ kiếp, mấy tên khốn khiếp kia hôm nay muốn cưới vợ mà ngày mai đã làm cho con gái nhà người ta phình bụng rồi, đã thế lại còn muốn đến tận cửa đề thân nữa! Còn lão tử đây ngay cả một người yêu còn không có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận