Có Không Giữ, Mất Đừng Hối Hận

Chương 194: Giang Phúc Quốc bắt đầu kinh doanh như điên


"Đừng khóc, đừng khóc, hôm nay ba ba sẽ không đi, Đoàn Đoàn Viên Viên chúng ta cùng nhau chơi đùa, được không?"
Nghe thấy Giang Châu nói vậy.
Lúc này hai tiểu bảo bối mới dần dần nín khóc.
Trong sân.
Giang Minh nhìn thấy Giang Châu đã trở lại.
Liền đi tới kèm theo sắc mặt khó coi.
"Về rồi sao?"
Giang Minh hỏi.
Giang Châu gật đầu.
Hắn vô thức liếc nhìn về phía trong sân.
Thấy rằng cả Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc đều không ở đó.
Hắn vô thức hỏi: "Ba mẹ đều đi giám sát xây nhà à?"
Sắc mặt Giang Minh càng đen hơn.
"Mẹ thì đi, còn bố thì không."
Giang Châu giờ mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Thế thì bố đi đâu rồi?"
Giang Minh không nói.
Mà chỉ tay ra sân.
Giang Châu nhìn kỹ lại, lúc này mới thấy rõ ràng!
Woa!
Lúc này, trong sân, có một đống lồng sắt chất đống lên nhau.
Giang Châu đi vào trong sân nhìn một chút.
Tất cả đều là gà rừng và thỏ rừng.
Một đống lớn, cả sống cả chết.
Thời tiết nóng nực, cái mùi vị này, quả là khó ngửi.
Giang Châu: "..."
"Mấy thứ này là do bố làm?"
Hắn thử dò hỏi.
Giang Minh nhàn nhạt đáp lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Mấy ngày trước không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bố lại nói là muốn kinh doanh."
Giang Minh nói tiếp: "Bố chỉ nói là muốn kiếm tiền. Nếu như sau này anh với em không kiếm được tiền, thì cả nhà sẽ trông cậy vào bố.
Không biết tại sao lại như kiểu bị trúng gió như vậy nữa."
Giang Minh nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Em đã nói gì với bố à?"
Giang Châu: "...???"
Hắn đột nhiên nhớ tới ngày ấy, hắn đã nói đùa với Giang Phúc Quốc rằng sau này hắn sẽ không thể kiếm được tiền, chỉ có thể ăn bám Giang Phúc Quốc.
"Không, em có thể nói gì chứ?"
Giang Chu mặt không biến sắc, tim không đập nhanh, nhất định không nhận tội.
Giang Minh nghe vậy thì buồn bực.
Dạo gần đây.
Giang Phúc Quốc kiếm được một loạt s.ú.n.g tự chế, rồi kéo theo mấy ông bạn cũ trong làng hàng đêm lên núi săn mấy món đặc sản.
Đêm đi săn còn sáng đi ngủ.
Buổi chiều thì đi ra ngoài, giăng dây, đặt bẫy lợn rừng.
Cơ bắp cả người không có khối cơ nào không vận động.
Trong khoảng thời gian này, ông cũng đã đi theo Giang Minh lên huyện.
Sau khi biết trên huyện thu mua loại đặc sản nào
Dã thú to nhỏ trong thôn Lý Thất đều gặp phải tai vạ.
Chim bay trên trời, bìm bịp bơi dưới nước, rắn trong bụi cỏ, lợn rừng chạy trên núi.
Không con nào có thể trốn thoát.
Giang Châu: "..."
Hắn sờ sờ mũi.
Dở khóc dở cười.
Ông bố của mình, quả nhiên có hứng thú với việc kiếm tiền sao?!
Vừa nói xong.
Giang Phúc Quốc đã trở về.
Một đôi dép cao su màu vàng, quần tây xắn lên tận đầu gối, vai khoác cái khăn mỏng, áo ba lỗ, đang ngâm nga một bài hát nhỏ, vác trên vai khẩu s.ú.n.g tự chế, đung đa đung đưa đi vào cửa.
"Về rồi đấy à?"
Giang Phúc Quốc nhìn thấy Giang Châu, hừ một tiếng, nhổ đoạn cỏ tranh trong miệng ra.
Giang Châu: "..."
"Bố, mấy thứ này hôi thối quá."
Giang Châu nói tiếp: "Thời tiết đang nóng nực, mà mấy thứ đồ chơi này lại quá nhiều. Cho dù hôm sau mang đi bán thì cứt đái đêm đấy cũng cho chúng ta ăn đủ."
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn hắn.
"Nói rõ ràng chút coi! Mấy thứ đồ chơi là cái gì chứ hả?!"
Giang Phúc Quốc mang theo khẩu s.ú.n.g tự chế, bước nhanh tới, chỉ vào đám chim chóc cùng dã thú trong sân.
"Đây đều là tiền! Lão tử tốn không ít tiền cùng không ít công phu mới kiếm được! Trông cậy vào đám này để kiếm một khoản đấy!"
"Cái tên tiểu tử ngươi! Lỏng tay một cái là nửa hạt cát cũng không giữ được, nếu lão tử không làm cái gì, thì sau này chúng ta lấy cái gì mà ăn? Chỉ trông vào các ngươi sao? Uống gió tây bắc để sống à?
Giang Châu: "..."
Giang Minh: "..."
Hai người nhìn nhau.
Đồng loạt chọn cách im lặng.
Giang Phúc Quốc đặt khẩu s.ú.n.g săn xuống đất, thở ra một hơi rồi rót một bát nước "Ừng ực" hai cái là hết sạch, sảng khoái quẹt miệng..
"Mấy tên nhóc các ngươi không biết kiếm tiền khó thế nào đâu."
Giang Phúc Quốc hừ một tiếng: "Số tiền này có thể kiếm dễ dàng, nếu không nhanh chóng kiếm chác thì đến mùa đông tất cả dã thú đều chạy vào sâu trong núi ngủ đông, các ngươi còn có thể bắt được sao?"
Giang Minh không kìm lòng được, cau mày nói: "Nhưng mà cái mùi này khó ngửi quá, ngày nào cũng phải rửa sân, tiểu Quyên với mẹ sao mà chịu nổi?"
Giang Phúc Quốc đang vo t.h.u.ố.c lá sợi chợt khựng lại.
Ông biết mình đã đuối lý.
Không thèm nói chuyện nữa.
Ông rít mạnh hai hơi thuốc, hít sâu một hơi, mùi khói quyện với mùi hôi thối trong sân khiến ông xém chút nữa là c.h.ế.t sặc!
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Giang Phúc Quốc lập tức ho khan hai tiếng.
Hai tiểu bảo bối trước mặt vội chạy tới, vươn cánh tay non nớt mũm mĩm vỗ nhẹ vào lưng Giang Phúc Quốc.
"Ông ơi! Ông ơi! Đừng ho!"
"Viên Viên vỗ vỗ "
Giang Phúc Quốc thấy vậy liền rất hài lòng.
Cờ mà vừa nhìn lên đã thấy hai tiểu bảo bối đang đồng loạt bịt mũi.
Ông khựng lại.
"Sao vậy? Thối quá à?"
Đoàn Đoàn Viên Viên ủy khuất gật đầu.
"Thối, ông nội thối quá "
"Viên Viên, hô hô… thối quá, ông nội thối quá"
Giang Phúc Quốc: "..."
Thế này thì làm sao có thể chịu được chứ?
Ông gõ gõ tẩu thuốc xuống đất, ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Giang Chu nói: "Lão tử nhất định phải kiếm tiền! Nếu như mọi người ngại hôi thối! Thế thì thuê một cái sân của nhà khác để chứa hàng! Vậy là chu toàn đúng không?"
Giang Phúc Quốc nói.
Có người đến cửa để giao dã thú.
Anh ta thấy mọi người thì lập tức nở nụ cười, vui vẻ đi cân rồi thu tiền.
Giang Minh nghe Giang Phúc Quốc nói vậy thì cũng nhẹ nhõm phần nào, thở phào một hơi.
Ngay sau đó tính toán xem nhà ai có sấn trống để thuê.
Trong đầu Giang Châu đột nhiên hiện lên một cái tên.
Hắn liếc mắt nhìn Giang Minh, đi tới nói: "Sư huynh, em biết ai có sân trống rồi."
Giang Minh cũng không nghĩ nhiều, hỏi lại: "Nhà ai?"
"Hồ Tiên Lai."
Giang Châu cười nói.
Nhưng mà
Ngay khi nghe được cái tên này, sắc mặt Giang Minh chợt trầm xuống.
"Không được!"
Giang Minh nói: "Thôn Lý Thất của chúng ta, nhà ai cũng được, nhưng nhà Hồ Tiên Lai tuyệt đối không được! Người này làm không ít chuyện xấu! Nhà hắn tuyệt đối không được!"
Giang Phúc Quốc giờ đã dẹp xong đám gà rừng.
Liền đi tới.
Ông cũng đã nghe thấy lời của Giang Châu.
Mặt ông sa sầm lại, nổi trận lôi đình, tức đến mức muốn đá cho Giang Châu một cước!
"Ngươi nói cái quái gì vậy? Lần trước lão tử chả kể với ngươi rồi sao? Cả nhà chú Vu của người vì tên đó mà bị hủy hoại! Sao ngươi lại còn muốn thuê sân của hắn chứ?! Tức c.h.ế.t ta rồi!"
"Lúc trước khi đi làm, lão tử bị hắn chú ý nhiều nhất! Ỷ vào thân phận là đội trưởng, khi dễ nhà chúng ta không ít!"
"Khi còn bé, anh của ngươi đi bắt cá về ăn, hắn đuổi đến tận cửa, nói rằng chúng ta ăn trộm tài sản công cộng! Lão tử không có cách nào đành phải bồi thường điểm công tác rồi còn phải đánh anh ngươi một trận! Thế mà ngươi lại còn dám thuê sân của hắn?! "
Giang Phúc Quốc đập cái tẩu thuốc xuống đất nghe đến "cộp cộp".
Tức giận đến mức toàn thân phát run.
Giang Châu thấy vậy thì bất đắc dĩ.
Đành phải suy nghĩ một chút nhìn về phía hai người họ, rồi nói: "Con đã gặp chú Vu, Vu Tự Thanh."
Giang Phúc Quốc sững sờ.
"Cái gì?!"
Giang Châu thật cũng không định giấu diếm hai người.
Ngay sau đó hắn kể lại cho hai người nghe từ đầu đến cuối câu chuyện.
Giang Phúc Quốc càng nghe càng thấy buồn hơn.
Năm đó cậu ta là một hảo tiểu tử, sao kết cục giờ lại như vậy chứ?
"Thế mà em còn..."
Giang Minh buồn bực lên tiếng, nhưng trước khi nói xong, anh lại đột nhiên liếc nhìn Giang Châu.
Anh biết.
Đứa em của mình không phải là kẻ vô tri.
Đã gặp được Vu Tự Thanh, lại còn muốn thuê sân của Hồ Tiên Lai.
Như vậy……
"Em có chủ ý gì sao?"
Hai mắt Giang Minh sáng lên, hỏi.
Giang Châu cười cười gật đầu.
"Ừm, nếu mọi việc thành công, lúc đó chú Vu có thể quay lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận