Có Không Giữ, Mất Đừng Hối Hận

Chương 74: Kế hoạch kinh doanh để phát triển làng Thủy Qua


Giang Hạo Minh thấy cha về nhà.
Cậu mừng đến nỗi kéo thẳng Giang Minh vào trong.
Trong nhà bốc lên từng đợt hương thơm của thịt.
Giang Minh lập tức sửng sốt.
Anh bước nhanh đến cái bếp lò trong sân, chỉ thấy Diêu Quyên, vợ của mình đang nấu ăn trong đấy.
Một nồi khoai lang nóng hổi.
Một nồi khác là thịt kho tàu.
Giang Minh ngó qua.
Cái nồi này giống hệt nồi anh đang cầm.
"Anh quay về rồi sao?"
Diêu Quyên không để ý đến nồi thịt kho tàu trong tay Giang Minh.
Cô xoa tay lên tạp dề, cao hứng bừng bừng nói: "Anh quay về thật đúng lúc, tranh thủ thời gian tới ăn hai phần đi, tiểu Châu vừa đưa tới, em vừa hâm nóng đấy!"
Giang Minh sững sờ.
"Ai mang đến vậy?"
"Tiểu Châu!"
Diêu Quyên thở dài, có chút cảm khái.
Cô lấy từ trong tủ ra một cái bát, xới một bát khoai lang đầy ắp cho Giang Minh, nói: "Anh không biết chứ, trong khoảng thời gian này gia đình nào trong thôn rảnh rỗi đều đi bắt lươn bán cho tiểu Châu chúng ta đấy! Sáu hào một cân, có thể trợ giúp cho rất nhiều gia đình! "
"Hai ngày nữa em cũng sẽ đi bắt lươn. Có thể bắt được chút nào là kiếm được chút đó, nhưng mà bây giờ trong thôn cũng không có nhiều lươn nữa, không biết có thể bắt được bao nhiêu..."
Diêu Quyên bắt đầu lảm nhảm.
Giang Minh im lặng, anh mím môi liếc nhìn món thịt kho tàu đang bốc khói nghi ngút trong nồi.
Người em này của anh.
Có thật là……
Dường như nó không giống như trước đây nữa.
……………………
Giang Châu đang lái xe lừa đến làng Thủy Qua.
Trên người hắn vẫn còn hơn 500 tệ kiếm được ngày hôm nay.
Hắn vốn định đưa số tiền này cho Giang Minh, nhưng Giang Châu lại nghĩ tới việc sang thôn bên cạnh tiếp tục thu mua lươn, dù sao thì viết giấy nợ hoài cho người ta cũng không tốt lắm.
Mấu chốt là hắn không biết ở thôn bên cạnh, có ai nguyện ý phí công phí sức để bắt lươn cho hắn không?
Vạn nhất bắt lươn xong mà không đưa tiền, thế thì chẳng phải là xong đời rồi sao?
Giang Châu dự định thanh toán bằng tiền mặt.
Trước khi lên đường, hắn đã cố ý đến điểm thu mua trong thôn để đổi lấy đủ tiền hào.
Làng Thủy Qua cách khá xa huyện thành.
Rất nghèo, không có điện.
Thôn Thủy Qua, đúng như tên gọi.
Mấy năm trước, vào những ngày đầu xuân, cơ bản có thể nhìn thấy ao hồ ở khắp nơi.
Sau này, việc xây dựng kiến thiết được triển khai tập thể, mọi hộ gia đình trong thôn đều phát triển nghề làm ruộng.
Mấy cái ao nhỏ được lấp đầy bằng đất mang từ ​​trên núi xuống, lấp xong thì được lèn chặt rồi cho trâu bò cày bừa.
Thế là thành ruộng để cấy lúa.
Có nhiều nước thì tất nhiên cũng có nhiều lươn.
Lúc Giang Châu vội vã lái xe lừa đến đây, vừa đúng tầm ba giờ khi mọi người ăn trưa xong rồi ra ngoài làm vài việc vặt!
Giang Châu cũng không ngượng ngùng.
Hắn đánh xe lừa vào lề đường, nhìn xung quanh, dưới chân núi đâu đâu cũng thấy thôn dân, còn có mấy người phụ nữ đang cấy lúa trên đồng.
"Mua lươn đây!"
Giang Chu đứng cạnh chiếc xe lừa hét lớn.
"Sáu hào một cân! Có lươn là có thể đổi thành tiền! Có ngay tiền mặt!"
Tiếng hô vẫn không ngừng vang lên.
Âm thanh dọc theo dãy núi lớn, tầng tầng lớp lớp vang dội quanh cái vùng trũng này.
Mọi người đều đang khom người trồng trọt.
Nghe có người hô, có một người đứng thẳng dậy, tò mò nhìn lên con đường đất.
"Hô cái gì vậy? Thu mua lươn á?"
"Không biết, ta nghe không hiểu lắm!"
"Lươn á?"
Một người đàn ông trong thôn tóm lấy một con lươn lên từ hố bùn, ném lên bờ ruộng, cau mày nói: "Cái thứ này dai như rễ cây, rất khó chịu!"
Giang Chu vẫn tiếp tục hét lên.
"Thu mua lươn! Sáu hào một cân! Thu ngay, trả tiền ngay! Bao nhiêu cũng mua!"
Hắn rất kiên nhẫn.
Thậm chí, hắn còn đứng hẳn lên xe lừa, chắp hai tay vào nhau làm loa để hô lớn ra bên ngoài.
Việc này khá là hữu dụng.
Dãy núi trở thành rào chắn tự nhiên, chặn âm thanh lại, những thanh âm này cứ thế mà quanh quẩn khắp nơi.
"Thu mua lươn!"
"Sáu hào! Một cân!"
"Trả tiền mặt!"
~~~
~~~
Khá đấy!
Thôn dân vừa ném con lươn đi lập tức sững sờ.
Sau chút ngập ngừng, hành động đầu tiên của anh là nhanh chóng vớt con lươn đang sống dở c.h.ế.t dở xuống ruộng.
Con lươn này phải bằng ngón tay cái của anh, nặng có khi đến bảy tám lạng!
Anh thả nó vào trong nước, tranh thủ khi con lươn còn đang ngấp ngoải, anh lập tức bộp cho con mình một cái.
"Cái tên du thủ du thực này, còn chơi cái gì?! Đi hỏi xem! Việc thu mua lươn là thật hay giả?"
Đó là một đứa trẻ trạc tuổi Đông tử, thường hay được gọi là Nhị Cẩu.
Tầm mười lăm hay mười sáu.
Gầy gò đen đúa.
Lúc này nó đang mang một cái túi cỏ làm bằng lau sậy, đang bắt lươn dưới đồng!
Mấy con lươn này vừa ngắn lại vừa nhanh nhẹn, rất khó bắt, lúc này trong túi cỏ phải có tầm hơn một cân lươn.
Nhị Cẩu cũng không thèm để tâm đến mấy con lươn lắm.
Cả đám lươn đều chui qua cái lỗ nhỏ trong túi cỏ.
Việc này khiến những con lươn còn lại trong túi cỏ đều là những con to hơn ngón tay cái.
Nhị Cẩu bị cha nó táng cho một cái.
Đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nông phu nào cũng đều nặng tay.
Lần này, thiếu chút nữa là bả vai nó lệch sang một bên!
"Để con qua đó xem một chút."
Nhị Cẩu nghe lời, nhanh chóng rửa sạch đôi chân lấm lem bùn đất dưới mương, một tay cầm theo túi cỏ, đi đôi giày Giải Phóng vào rồi chạy về phía con đường nhỏ đối diện.
Chỉ mất vài phút, nó đã vừa chạy vừa thở hổn hển đến xe lừa của Giang Châu.
Giang Châu mỉm cười nhìn nó.
"Chú đang làm gì đấy?"
Nhị Cẩu nhìn Giang Châu một cách cảnh giác, nó sợ rằng hắn là tên chuyên bắt cóc trẻ con.
"Chú mua lươn."
Giang Châu không ngại đứa trẻ kia săm soi.
Hắn mỉm cười, duỗi ngón tay ra chỉ chỉ vào cái túi có đầy lươn to bằng ngón tay cái trong tay Nhị Cẩu, rồi chỉ vào mấy cái giỏ lớn trên xe lừa của mình.
"Bán lươn cho chú với giá sáu hào một cân, thế nào? Bán không?"
Giang Chu cười nói: "Chú thấy trong tay cháu có tầm một, hai cân lươn, có giá hơn một đồng đấy!"
Hơn một đồng.
Đó là một số tiền thiên văn đối với một đứa trẻ choai choai!
Hắc!
Trước đây, trong mấy ngày Tết, bố mẹ mới cho nó một vài xu!
Hai mắt Nhị Cẩu sáng ngời, nó nhìn chằm chằm vào Giang Châu: "Thật hay giả vậy? Chú là đại gia à? Cho cháu xem xem! Bằng không cháu sẽ không bán cho chú đâu!"
Giang Chu lấy từ trong túi ra một xấp tiền hào.
Hắn lại tiện tay lấy ra một cái cân sắt từ giỏ trên xe lừa.
Cái cân này là hắn mượn được từ trong nhà trưởng thôn.
Dù sao thì tuy rằng tay của Giang Châu rất chính xác, nhưng mà nếu hắn đi cân đo bằng tay thì người khác cũng sẽ không ù ù cạc cạc mà nghe theo.
Một cái cân là công bằng nhất!
Nhị Cẩu cũng không dè dặt nữa.
Dù sao thì ở đây cũng có người, có thể chạy đi đâu được?
Đây là thôn Thủy Qua.
Nó là người của thôn này!
Nhị Cẩu đưa lươn trong tay cho Giang Châu.
Cân cùng túi cỏ.
"Một cân tám lạng, nhưng mà túi cỏ này lại ngấm nước nên trừ đi một lạng, tổng cộng là một cân bảy lạng."
Giang Chu lập tức tính xong cho đứa nhỏ choai choai này.
"Một cân bảy lạng, sáu hào cho mỗi cân. Trả cậu một đồng hai xu."
Giang Chu nhìn nó: "Đúng không?"
Nhị Cẩu đã đi học được hai năm.
Lúc này nó đang xòe từng cái ngón tay ra đếm, phải mất một hồi lâu mới hình dung ra được.
"Đúng! Không sai một xu!"
Giang Châu lập tức đưa tiền, Nhị Cẩu đưa lươn, một tay đưa tiền và một tay giao hàng.
Lúc này có không ít người đang nhìn về phía này!
Nhị Cẩu cầm tiền, đứng trên bờ ruộng phía xa hô lên với cha mẹ nó.
"Cha! Mẹ! Con bán được lươn rồi! Con kiếm được một đồng!"
Nó đứng ở xa xa, vừa nói vừa cầm tờ tiền vẫy vẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận