Hàm Tương
Chương 1
Mẫu thân mang thai ta vốn là ngoài ý muốn.
Bà quyết sinh ra ta, dù biết rằng có thể sẽ mất mạng.
Ngẫm lại thật buồn cười, ta ra đời chỉ để trở thành món hàng đổi lấy chút bạc.
Con gái khi còn nhỏ thì khó bán, nhưng khi lớn lên lại dễ bán hơn.
Phụ thân vụng về cài cho ta một đóa hoa đỏ chói, bên cạnh là mấy đôi mắt nhìn ta đầy hy vọng.
Ta bị bỏ mặc ở chợ suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng, một chiếc xe ngựa trang nhã có treo chuông đồng lướt qua và dừng lại trước mặt ta.
Chủ nhân chiếc xe ngựa rộng rãi đã trả mười lượng bạc để mua ta.
Phụ thân cầm sợi dây buộc cổ tay ta, định buộc vào xe ngựa.
Nào ngờ, người trong xe khẽ vén một góc rèm.
“Lên xe đi!”
Phụ thân sững sờ, sợ ta lên đó sẽ được hưởng phúc.
Ông hậm hực nói: “Con bé này bẩn lắm.”
Người trong xe vẫn thản nhiên đáp: “Lên xe.”
Thế là không rõ vì sao, ta trở thành thiếp thất của Vinh Thân Vương.
Người trong phủ đều gọi ta là “Hàm Tương cô nương.”
Hai chữ “Hàm Tương” là do Vinh thân vương Tiết Ương đặt.
Hắn cảm thấy cái tên trước đây của ta quá phàm tục, không hợp với gia đình quyền quý. Hắn đích thân chọn một quyển sách cổ, lấy trong đó ra cái tên này cho ta.
Tiết Ương cho rằng ta còn quá nhỏ, nên chưa bao giờ đụng đến ta.
Dù thân phận là thiếp thất , ta vẫn tự biết giữ bổn phận của mình.
Các việc lặt vặt trong phủ, ta chưa từng bỏ sót ngày nào.
Chỉ đôi khi có chút thời gian rảnh, ta lại làm việc quan trọng hơn — đó là học chữ.
Tiết Ương bảo con gái phải biết chữ, không thể mù mờ cả đời mà không biết một chữ nào.
Nhiều nơi trong phủ ta không được phép lui tới, duy chỉ có thư phòng là có thể vào.
Ta chẳng dám hỏi tại sao Tiết Ương lại mua ta.
Vì ta sợ, hỏi rồi sẽ bị bắt phải làm ấm giường cho hắn.
Nhưng những ngày tháng sống trong lụa là gấm vóc như thế, ta lại thấy trân trọng vô cùng.
Đến sinh thần của Tiết Ương, ta loay hoay luyện viết một bức Vạn Thọ Đồ, nét chữ nghiêng ngả vụng về.
Hắn nhíu mày nhìn bức họa, khiến lòng ta thắt lại.
“Thôi được rồi, để nàng viết chữ đúng là làm khó cho nàng quá.”
Nói xong, hắn để bức họa qua một bên, không nhìn lại lấy một lần.
Nhưng một lát sau, hắn lại tự lẩm bẩm: “Trên đời này, có lẽ chỉ có mỗi nàng là thật lòng mong bổn vương sống lâu trăm tuổi.”
Ta không hiểu.
Người sống trên đời chẳng phải đều mong muốn trường thọ sao?
Đêm đó, Tiết Ương tặng ta một cây trâm ngọc bích.
Hắn dặn dò: Đừng luyện viết nhiều, hãy đọc sách cho nhiều vào.
Ta không cam lòng, vẫn cố gắng tập viết.
Vì vẽ tranh quá khó, còn kinh thư thì quá đỗi tẻ nhạt.
Dù chỉ là sinh thần của Tiết Ương, nhưng trong cung vẫn có người mang lễ vật đến tặng.
Một chiếc rương lớn bằng gỗ tử đàn sơn đỏ chót, phát ra tiếng ‘ầm’ khi đặt giữa sân.
Tiết Ương nhận lễ xong, người đưa quà đến vội vã, đi cũng nhanh, biểu cảm chẳng khác nào chạy trốn khỏi ôn dịch kinh hoàng.
Ta quay quanh chiếc rương, hỏi: “Trong đây là gì vậy?”
Vẻ mặt Tiết Ương không đổi: “Đốt đi.”
Thoạt nhìn, chẳng khác nào một Diêm Vương mặt lạnh.
Ta lấy can đảm cản hắn lại: “Nhỡ đâu trong đó có đồ quý thì sao? Đốt đi không phải là uổng phí sao?”
Có lẽ ta nhìn nhầm, nhưng trong mắt Tiết Ương thoáng lộ vẻ dịu đi: “Nếu không sợ, nàng có thể xem thử.”
Xem thì xem.
Ta còn từng tìm được bánh bao trong đống xác chết, một cái rương nhỏ thì có gì đáng sợ?
Nhưng ngay khi mở rương ra, ta c.h.ế.t sững.
Khung cảnh trước mắt còn rùng rợn hơn cả địa ngục A Tỳ.
Bọn gia nhân xung quanh không chịu nổi, quay đi chỗ khác mà nôn mửa.
Chân ta như bị đóng đinh tại chỗ, không sao nhấc lên nổi.
Ngay khi đôi mắt ta nóng bừng, bóng tối từ đâu phủ xuống chắn tầm nhìn.
“Ta đã bảo nàng đừng nhìn rồi.”
Hắn lạnh lùng hừ nhẹ: “Mang đi đốt.”
Ta run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm:
“Đó là… đầu người… là đầu người sống…”
Một rương đầy những đầu người, đôi mắt của họ đều mở trừng trừng, chất chứa oán hận không cam lòng.
Đêm ấy, Tiết Ương hiếm khi đến phòng ta. Nhưng cũng chỉ là ngồi bên giường.
Ta ôm chăn run rẩy: “Là đầu người, là những đầu người còn sống…”
Tiết Ương thở dài, kéo nhẹ tấm chăn trong tay ta: “Ngoan nào, không có đầu người.”
Sau đêm ấy, hơn một tháng liền ta chìm trong cơn ác mộng khủng khiếp của hôm đó.
Trong giấc mộng, là vô số ánh mắt nhìn ta, hỏi han ta, bám lấy ta, đòi ta phải theo chúng xuống dưới để làm bạn chúng.
“Ta không quen biết các ngươi, tại sao phải làm bạn?”
Ta điên cuồng la hét, chạy trốn.
Những đôi mắt ấy không buông tha, sát bên tai ta rì rầm những lời oán trách.
“Vì phu quân của ngươi là Tiết Ương, kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt, trong tay nhuốm đầy máu, ngay cả đứa trẻ bảy tuổi cũng không tha.”
“Không phải! Không! Chàng ấy không phải người như vậy!”
Ta bật tỉnh giữa cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm khắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận