Hàm Tương
Chương 4
Ta thuê một căn nhà nhỏ, lấy tên là Xuân Thảo, ngày ngày làm lụng, lấy tiền nuôi con ngựa của Tiết Ương.
Con ngựa ấy tính khí cứng đầu, lại kén ăn, tiền ta kiếm từ việc đồng áng cũng không đủ cho nó ăn một ngày.
Thỉnh thoảng nó còn trợn mắt lườm ta.
Ta giặt quần áo rất nhanh và sạch, thời gian lâu dần, Lâm bà bà ở gần đó cũng thường giới thiệu việc cho ta.
Bà thấy ta sống một mình, bèn rủ rê mai mối một mối hôn sự tốt.
“Xuân Thảo, một cô nương như cháu thì nuôi con ngựa đó để làm gì? Chi bằng bán nó làm của hồi môn, cưới một tấm chồng tốt.”
Ta chỉ cười: “Cảm ơn Lâm bà bà, cháu đã từng gả chồng, giờ là quả phụ.”
Lâm bà bà cũng chẳng buồn lòng, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Làng bên có Lý A Ngưu, hắn vừa khỏe mạnh lại giỏi làm việc, việc cháu là quả phụ, hắn không ngại đâu, hay là…”
Bất thình lình, bên cạnh Lâm bà bà rơi xuống một tổ ong vò vẽ.
Hai chúng ta sợ hãi bỏ chạy tán loạn, ngay cả quần áo giặt dở cũng bỏ lại bên bờ sông.
Đến tối, ta lần mò ra bờ sông tìm lại mớ quần áo.
Lạ thay, quần áo đã được giặt sạch, xếp gọn vào giỏ, vắt khô ráo.
Ta run run cất tiếng: “Không biết vị thần tiên nào đã giúp đỡ?”
Không ai trả lời.
Một lúc sau, trước mặt ta rơi xuống hai quả táo, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nghe nói nàng định tái giá?”
…
Sân của ta không lớn, nhưng được cái gọn gàng sạch sẽ.
Vậy mà khi hắn bước vào, vẫn nhíu mày.
Con ngựa Ngân Nhận nhận ra chủ cũ, hí vang vui mừng, nhảy chân nhịp nhàng không ngừng.
Lâu rồi không gặp lại Tiết Ương, giờ trông hắn lại càng gầy hơn.
Chiếc áo khoác trên vai rộng ra, xương quai xanh dưới cổ càng lộ rõ.
Chỉ là, người hắn thoang thoảng mùi son phấn xa lạ.
“Ta bảo nàng đến Hồ Thành, vậy mà nàng lại đi rêu rao khắp nơi là mình là quả phụ?” Hắn ngước nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Ánh mắt ấy khác hẳn khi xưa hắn nhìn ta.
Ta chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi giận: “Chẳng lẽ ta đi nói rằng mình là thiếp thất của Vinh Thân Vương đã mất?”
Dừng một chút, ta nói thêm: “Với cả ta không thể ung dung như Vương gia, chàng vẫn có thời gian đến chốn phong hoa tuyết nguyệt mà hưởng lạc.”
Hắn sững lại, một lát sau chỉ đành thở dài: “Ta cũng phải kiếm sống mà.”
Hả?
Đường đường là một Vương gia, mặc dù đang sống lưu lạc, nhưng sao lại đến mức lui vào chốn phong trần để làm thanh quan* kiếm sống chứ?
(*)"Thanh quan" là từ dùng để chỉ những nam nhân làm việc trong các kỹ viện, thường là phục vụ nghệ thuật, đàn hát, múa, hoặc bầu bạn tâm tình cùng khách nữ, không nhất thiết phải có mối quan hệ thân mật.
Mặt ta đỏ bừng, quay người lấy túi tiền trong hòm ra.
“Đừng đi nữa, để ta nuôi chàng.”
Hắn nhìn túi tiền, bật cười thành tiếng, đưa tay muốn chạm vào má ta.
Ta theo phản xạ khẽ lùi về phía sau.
Hắn cười: “Hàm Tương của chúng ta đã lớn rồi.”
Vậy mà hắn không từ chối túi tiền, cầm lấy rồi quay đi cất vào n.g.ự.c áo.
Ta để hắn ở lại trong phòng mình, tự ôm chăn ra nhà kho ngủ tạm.
Sáng hôm sau, ta gõ cửa gọi hắn dậy dùng bữa.
Vừa bước vào, giường chiếu đã lạnh từ lâu.
Không rõ hắn đã rời đi từ lúc nào.
Túi tiền vẫn nằm ở trên giường, bên trong lại có thêm một đống bạc nữa, căng phồng.
Đúng lúc ấy, Lâm bà bà tìm đến, muốn hỏi ta xem có tìm được số quần áo giặt dở hôm trước không.
Ta đã giặt sạch, xếp gọn và trao lại cho bà, bà ấy rối rít cảm ơn.
Nhìn vết ong đốt trên mặt bà, ta áy náy nhét vào tay bà mười đồng tiền đồng.
“À này, cháu đã nghe chuyện trong hoàng cung chưa? Trong thành dán đầy lệnh truy nã đấy.”
Ta khựng lại: “Truy nã sao?”
Lâm bà bà ngó quanh rồi ghé sát tai ta thì thầm.
“Nghe bảo Vinh Thân Vương c.h.ế.t rồi, người nhà đều bị ép tuẫn táng theo. Vậy mà Vương phi cố sống c.h.ế.t không chịu.”
Bà ta còn bảo, “Nàng ta nói rằng Vinh Thân Vương mê mẩn một nàng thiếp thất tên là Hàm Tương, đến trong mơ cũng gọi tên nàng ta, nên đang tìm khắp nơi để bắt nàng ta.”
Tim ta chợt đập mạnh.
Thấy ta im lặng, Lâm bà bà kéo áo ta, trêu đùa: “Cháu coi chừng bị bắt làm tiểu thiếp đó.”
Ta miễn cưỡng cười:
"Làm sao có chuyện đó được? Nếu có là thiếp, thì cũng là thiếp của Vương phủ, sao có thể chọn một kẻ thô kệch như cháu được?"
"Cũng đúng," Lâm bà bà gật gù, "Cảm ơn cháu về số quần áo nhé."
Con ngựa Ngân Nhận trong sân có vẻ bồn chồn không yên, ta cầm con d.a.o găm dọa nó:
“Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ mổ ngươi làm thịt ăn Tết đấy!”
Khi ta đi tháo dây buộc, Ngân Nhận khẽ lùi lại.
“Ngươi cũng là con vật biết nghe lời đấy, giá như người kia cũng hiểu lòng người như ngươi thì tốt biết mấy.”
Ngân Nhận hí lên như thể phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận