Hàm Tương

Chương 3


Cho đến ngày đại hôn, Vương gia vận hỷ phục đỏ rực, đỡ ra từ kiệu hoa một cô nương mảnh mai.
Khi đó ta mới hiểu ra, câu chuyện “người đàn bà béo” chỉ là Đặng bá và mọi người bịa ra dối gạt ta.
Vương phi đẹp tựa thiên tiên.
Mềm mại như cành liễu trước gió, đôi bàn tay thanh tú trắng nõn.
Giọng nói càng dịu dàng như nước hồ Giang Nam, nhẹ nhàng gọi Tiết Ương: “Phu quân.”
Đêm tân hôn, Tiết Ương uống say mềm, được người dìu vào phòng hoa chúc.
Ta trốn trong góc tường, nhìn ngọn nến đỏ dần tắt.
Lòng ta cũng theo đó mà vụt tắt.
Thiếp thất chung quy thì vẫn là thiếp thất, kẻ xuất thân hèn mọn cuối cùng vẫn chỉ là kẻ hèn mọn.
Còn mơ mộng gì giữa ban ngày nữa.
Sau đại hôn, Vương phi ban thưởng cho tất cả gia nhân trong phủ.
Đương nhiên cũng có phần của ta.
Một túi tiền, bên trong là mười lượng bạc.
“Vương phi thật hào phóng, vừa ra tay đã thưởng tận mười lượng bạc.”
Mọi người đều nói như thế.
Chỉ là muộn hơn một chút, Vương phi sai người đưa đến cho ta một hũ rượu.
Người mang rượu đến là Hồng Anh, nha hoàn thân cận của Vương phi.
Nàng ta nhìn ta bằng nửa con mắt: “Đây là rượu Vọng Hương, Vương phi nhắn rằng, mong cô nương đừng quên đường về.”
Ta đọc không ít sách.
Ta hiểu, đây là lời cảnh cáo, đừng mơ tưởng viển vông.
Ta kính cẩn bái tạ Vương phi, đáp lại: “Nô tỳ chỉ là kẻ quê mùa, được Vương gia cứu mạng đã là phúc đức ba đời, thật không dám mơ tưởng gì.”
Hồng Anh khẽ hừ một tiếng: “Biết điều thì tốt.”
Từ đó, ta chuyển từ phòng bên vào căn nhà xập xệ ở góc sân.
Mưa rơi thì dột nước, gió lùa thì rét buốt.
Vương phi thường giao cho ta những việc nặng nhọc, thô kệch.
Giữa trời đông giá rét, ta phải giặt giũ đến nỗi hai tay nổi đầy vết nứt vì lạnh.
Khi trời nóng lên, những vết nứt lại ngứa ngáy không chịu nổi.
Tiết Ương chẳng hề để mắt, còn ta vẫn lặng lẽ chịu đựng, không hé răng nửa lời.
Ta đã nghĩ ngày tháng cứ thế trôi qua như vậy.
Nhưng biến cố lại xảy ra vào tháng chín năm nay, giữa tiết trời nắng gắt như thiêu đốt.
Hôm ấy, ta quỳ trước mặt Vương phi, trên người đầy những vết roi rướm máu.
Chỉ vì ta lỡ tay làm vỡ một chiếc bình trong chính đường.
Chiếc bình đó đã bị động tay từ trước, chỉ chờ ta sập bẫy.
“Ngươi có biết chiếc bình đó quan trọng với ta thế nào không?”
Đôi mắt Vương phi ánh lên cơn phẫn nộ, hận không thể băm vằm ta thành trăm mảnh.
Ta ra sức dập đầu: “Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ biết lỗi rồi, xin Vương phi tha mạng! Xin tha mạng!”
“Tha mạng sao?”
Nàng ta đột nhiên đứng dậy, đôi hài thêu chỉ vàng giẫm mạnh trước mặt ta.
Mũi chân nàng dậm mạnh lên tay ta, nghiến răng nghiến lợi: “Nguyễn Hàm Tương, ngươi dựa vào cái gì mà được Vương gia sủng ái?”
Ta sững sờ.
Tiết Ương chưa từng nói hắn thích ta.
“Vương… phi, người nhầm rồi, Vương gia không có tình ý gì với nô tỳ.”
Ta đau đến nỗi lời nói đứt quãng, tay bị dẫm đến rỉ máu.
“Nếu không phải Vương gia dặn không được g.i.ế.c ngươi, thì Nguyễn Hàm Tương ngươi đã c.h.ế.t hàng trăm lần rồi.”
Những lời đó vang vọng bên tai ta.
Ta đã chẳng còn được sủng ái, cũng chỉ là thân phận nô tỳ mà thôi.
Chết thì có gì đáng ngại?
Đêm ấy, tin dữ truyền đến.
Vinh Thân Vương phạm thượng trong cung, bị ban rượu độc.
Thi thể đã được đưa về phủ.
Vương phi nghe tin, ngã khuỵu xuống đất.
Nàng ta vừa mới thành hôn chưa đầy một năm.
Vinh Thân Vương đột ngột qua đời, thân là Vương phi, nàng ta tất sẽ phải tuẫn táng theo.
Còn ta, dùng mười lượng bạc Vương phi ban cho để mua một bình hạc đỉnh hồng tốt nhất.
Ngay khi ta định uống cạn chén rượu độc ấy, một đôi tay bỗng che lấy mắt ta.
Bên cổ vang lên hơi thở ấm áp: “Mang theo con ngựa, đến Hồ Thành đợi ta.”
Quay đầu lại thì thấy cả căn phòng trống không, chẳng thấy bóng dáng ai.
Chỉ sau một đêm, Vương phủ đại loạn.
Thánh thượng hạ lệnh tịch thu gia sản.
Vương phi mang theo một bức thư hòa ly giả, trốn về phủ Đại Tướng quân trong đêm.
Còn ta, trong màn đêm, mang theo số bạc ít ỏi, dắt theo con ngựa quý của Tiết Ương, lặng lẽ rời khỏi phủ.
Lúc hoạn nạn, ai cũng phải lo thân mình.
Đặng bá trốn về Duẫn Thành, còn ta chạy trốn về nơi Tiết Ương từng nhắc đến — Hồ Thành.
Vào thành bị tra xét rất kỹ, mà ta lại không có giấy tờ tùy thân.
Dùng hết một nửa số bạc mới miễn cưỡng qua được cửa thành.
“Hồ Thành.”
Ta ngẩng đầu nhìn dòng chữ lớn trên cổng thành, trong lòng bỗng thấy biết ơn vì Tiết Ương đã dạy ta đọc chữ.
Trời dần tối, ta tìm đến một ngôi miếu hoang để tá túc.
Trong miếu có một pho tượng Phật lớn nhưng không có ai dâng hương khói.
Ta chắp tay khấn: “Cầu xin Đức Phật, xin người phù hộ cho Tiết Ương bình an vô sự.”
Một đêm mưa gió bão bùng, ta lại ngủ say như chết.
Hồ Thành là nơi thương mại phồn hoa.
Chỉ vì một câu “Đợi ta” của Tiết Ương, ta dồn hết sức để sống sót ở Hồ Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận