Hàm Tương

Chương 8


“Đại nhân đừng quên, Hoàng đế khai quốc của Cẩn Quốc là một nữ Vương. Nếu không nhờ nữ Vương ấy c.h.é.m đầu phu quân của kẻ thù, Cẩn Quốc hôm nay đã chẳng thái bình.”
“Quan lớn thiên vị như thế, chẳng phải là bất kính với nữ Vương khai quốc hay sao? Chỉ dựa vào điều này, ta đi kiện cũng được gọi là đủ lý lẽ rồi!”
Ta nheo mắt nhìn ông ta, giọng đanh thép:
“Hay là đại nhân muốn nhân lúc biên cương đang loạn, định phản quốc?”
Nghe vậy, vị đại nhân kia chỉ có thể tức giận quát lên “Vô lễ,” nhưng không dám bênh vực tên thư sinh kia nữa.
Nguyệt Nhi lấy được tờ hòa ly cùng năm mươi lượng bạc bồi thường, tên thư sinh bị phạt hai mươi trượng.
Từ đó, danh tiếng “Xuân cô nương ngang tàng” của ta vang khắp Hồ Thành.
Nguyệt Nhi quay lại làm việc ở tiệm của ta.
Cửa tiệm không lớn nhưng đủ ăn đủ mặc, học đường cũng rộn ràng tiếng đọc sách.
Sau chuyện của Nguyệt Nhi, ngày càng nhiều cô gái đến học đường.
Ta thường nghe tiếng đọc sách vang lên, lòng vui không tả xiết.
Nhưng thời thế vẫn rất hỗn loạn.
Những ngày bình yên chưa kéo dài bao lâu, chiến hỏa đã lan đến Hồ Thành.
Hồ Dương Quận chúa chiếm giữ quân đội, công khai ủng hộ Tam Hoàng tử lên ngôi, tuyên bố rằng Đại Hoàng tử kế vị đã g.i.ế.c hại Vinh Thân Vương, gây họa cho dân chúng lầm than.
Ta chợt hiểu, vì sao Tiết Ương cam lòng giả chết, lại bằng lòng làm nam sủng của Hồ Dương Quận chúa.
Không lâu sau, Hồ Dương Quận chúa dán thông báo chiêu binh, không phân biệt nam nữ.
Ta lập tức thu xếp mọi đồ đạc quý giá trong tiệm, chia cho Lâm bà bà và Nguyệt Nhi một ít.
Nguyệt Nhi lo lắng nhìn ta: “Xuân nương, chúng ta vất vả lắm mới ổn định được, cô lại định làm gì nữa đây?”
Lâm bà bà cũng khuyên nhủ: “Cháu là một cô gái, vất vả gây dựng sản nghiệp, giờ lại định ra chiến trường, chẳng phải uổng mạng sao? Có đáng không?”
Ta nhìn Nguyệt Nhi và Lâm bà bà, khẽ gật đầu: “Đáng.”
Nếu không phải Tiết Ương mua ta về, có lẽ ta đã bị bán vào chốn lầu xanh, cô độc cả đời.
Hoặc đã c.h.ế.t đói ngoài đường, vùi thây nơi mồ hoang.
Tiết Ương đã cho ta một cuộc sống bình yên, âm thầm giúp ta có chỗ đứng ở Hồ Thành.
Ta hiểu tất cả những điều đó.
Và ta biết, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho Tiết Ương.
Đêm khuya, ta gõ cửa phủ của Hồ Dương Quận chúa.
Lần đầu tiên thấy ta, Hồ Dương Quận chúa đã mỉm cười.
“Ngươi là Nguyễn Hàm Tương, đúng không?”
Ta sững người: “Sao Quận chúa biết tên của tiểu nữ?”
“Bản Quận chúa không chỉ biết tên ngươi, mà còn biết rõ rằng Tiết Ương thích ngươi.”
Nàng dừng lại, quan sát ta một lượt.
Ánh mắt nàng đượm vẻ sâu xa.
Dù tuổi đã cao, nhưng mỗi cử chỉ, nụ cười của Hồ Dương Quận chúa vẫn toát lên khí chất đầy quyến rũ.
“Bản Quận chúa và Tiết Ương đã đánh cược rằng ngươi sẽ đến đây, nhưng ta không tin.”
Ta ngẩng lên: “Chẳng biết hai vị đã cược gì?”
Nàng đột nhiên nghiêm mặt: “Vì Tam Hoàng tử, chiến đấu một trận sinh tử.”
Thấy ta im lặng, nàng nói tiếp:
“Được rồi, ngươi là người của hắn, bản Quận chúa sao dám để ngươi ra trận? Hắn ở hậu viện, ngươi có thể vào gặp hắn, lâu rồi chưa gặp, tranh thủ mà tâm tình đi.”
Ta đứng yên không động đậy.
Một lúc lâu sau, ta mới từ tốn ngẩng đầu lên: “Bẩm Quận chúa, tiểu nữ muốn ra trận.”
Nàng giật mình: “Thú vị đấy, nhưng mà vì sao?”
“Cẩn Quốc lập quốc chưa đầy trăm năm, dân số vốn dĩ đông đúc. Nhưng vì chiến tranh liên miên mà đất nước trở nên kiệt quệ.”
“Mỗi gia đình sinh được con trai thì giữ như báu vật. Sinh ra con gái lại muốn ném xuống giếng để dìm chết.”
“Chẳng lẽ đây là điều Quận chúa mong muốn?”
Đôi mắt nàng sáng như ngọc nhìn ta: “Nói tiếp đi.”
“Tiểu nữ tuy thân phận hèn mọn, không cao quý như Quận chúa, nhưng hiểu rõ rằng, nữ nhân không thua kém gì nam nhân.”
“Chẳng qua họ chưa từng có cơ hội. Vương gia trước kia dạy tiểu nữ đọc sách, tiểu nữ đã đọc về Nữ Vương Khai Quốc khi bà lập quốc.”
“Mới biết người quả thật hào kiệt, tiểu nữ không dám vọng ngôn, nhưng…”
“Thôi được rồi.” Nàng ngắt lời ta, “Là bản Quận chúa đã xem nhẹ ngươi rồi.”
Ta nhìn nàng, thoáng ngây người, như thể đang nhìn vào một bí cục khó hiểu.
“Tiết Ương đã rời Hồ Thành từ lâu. Hắn nói rằng ngoài hắn ra, ở Hồ Thành còn có một người khác có thể giúp bản Quận chúa và bảo ta đăng thông báo chiêu binh, rằng người ấy sẽ tự đến đây khi thấy thông báo.”
Đây là một cái bẫy đã được sắp đặt cho ta.
Bất giác, ta kết nối được mọi đầu mối.
Tiết Ương dạy ta đọc sách, dạy ta binh pháp; ép ta học cưỡi ngựa, bảo ta trốn đến Hồ Thành.
Ta mở tiệm trà, gặp gỡ đủ loại người từ khắp mọi miền, học được nhiều giọng nói.
Tiệm trà bị cháy, ta quay về tiểu viện, lại bắt đầu kinh doanh ngọc trai.
Ta không giỏi bơi, nhưng ép mình ngụp lặn vô số lần để mò trai.
Mở tiệm ngọc, rồi lại trở thành Nguyễn Hàm Tương như thuở ban đầu.
Nhưng giờ ta là một Nguyễn Hàm Tương mạnh mẽ, độc lập.
Hàm Tương, Hàm Tương…
Nghĩa là nắm bắt cơ hội, dám đối mặt, không sợ hãi, mở đường gây dựng cơ nghiệp.
Đó mới là ý nghĩa mà Tiết Ương muốn dành cho cái tên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận