Hộ Tâm

Hộ Tâm - Chương 45

Tấm màn rơi tung tóe
trên đất, Thiên Diệu đứng trước sừng rồng, chỉ cách một bước nhưng hắn
lại không bước tới được. Trong đầu vẫn không ngừng xoay vần câu nói của
Tố Ảnh, “Đi tìm đi, tìm những bộ phận khác của cơ thể ngươi đi. Sau đó…”
Vảy Hộ Tâm, cô ta vẫn muốn vảy Hộ Tâm của hắn, cô ta vẫn chưa bỏ cuộc… Ánh
mắt Thiên Diệu lạnh lẽo như băng giá, lòng bàn tay siết chặt thành
quyền.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn,
cơ thể Nhạn Hồi như một quả cầu bị ném vào trong phòng, va thẳng vào
lưng Thiên Diệu khiến hắn loạng choạng. Sau đó Nhạn Hồi lăn sang một
bên, còn chưa kịp kêu đau tiếng nào đã lăn tròn dưới đất, chân đạp xuống đất xông lại ra ngoài.

Tay nàng kết ấn nhảy lên lưng Thanh Loan
vừa theo nàng xông vào phòng, tóm lấy phần dưới của hai cánh nó, khiến
nó có vùng vẫy nhảy nhót thế nào cũng không hất được nàng xuống.

Sau khi ổn định thân hình, Nhạn Hồi phân tâm nhìn Thiên Diệu đang lề mề bò
dậy, nàng lập tức nổi nóng: “Ngươi lại nổi máu sến sẩm nhớ chuyện xưa gì nữa vậy! Sừng rồng kìa, ngươi đi lấy cho ta mau! Cài lên đầu ngay! Ngẩn ra đó chờ hoa nở à?”

Vừa nãy Thiên Diệu bị Nhạn Hồi va vào rất mạnh, hắn ho mấy tiếng, quả là bị Nhạn Hồi mắng nên mới sực tỉnh.

Cho dù sừng rồng có phải do Tố Ảnh cố ý để lại cho hắn không, cho dù sau
này Tố Ảnh còn có bao nhiêu toan tính, hắn cũng buộc phải lấy sừng rồng
này.

Đây vốn là một phần cơ thể hắn, là thứ thuộc về hắn. Nếu sau này muốn đối phó với âm mưu quỷ kế của Tố Ảnh hắn cũng nhất thiết phải
nhờ vào sừng rồng của mình. Những thứ bị phong ấn hắn đều phải lấy lại
hết, không thiếu phần nào.

Thiên Diệu đưa tay ra, ngón tay chạm vào đỉnh sừng rồng trong không trung.

Lập tức một luồn hơi ấm từ ngón tay theo huyết mạch chui vào trong tim hắn.

Sừng rồng cũng đang run rẩy.

Cuối cùng cũng quay về. Đây là một phần cơ thể của hắn.

Thiên Diệu đưa hai tay ra, một tay chạm vào một chiếc sừng rồng, lòng bàn tay tuy không có pháp lực, nhưng tự động dấy lên kim quang, lập tức linh
khí tràn ngập căn phòng khiến Thanh Loan đang giao tranh với Nhạn Hồi
cũng lập tức phát giác.

Ngoài việc linh khí trở nên dày đặc, Nhạn Hồi còn cảm giác có một luồng hơi ấm, giống như một đốm lửa thật to
bùng cháy trong ngực nàng.

Nhạn Hồi lập tức cảm thấy có một sức
mạnh tràn ngập cơ thể. Thanh Loan bên dưới vẫn không ngừng giãy giụa,
nàng nghiến răng, dồn hết sức lực lên cánh tay xé rách cánh Thanh Loan,
hét lên một tiếng gần như khản giọng.

“Phựt”, hai cánh Thanh Loan bị Nhạn Hồi xé ra.

Song, không hề có máu nhỏ ra, hai chiếc cánh bị xé liền hóa thành linh khí
sặc sỡ mà mắt thường nhìn thấy được, lơ lửng bay đến bên cạnh Thiên
Diệu.

Nhạn Hồi xé đứt hai cánh Thanh Loan, bản thân cũng bị mất
đi chỗ để tóm lấy nó, bèn nhảy từ lưng Thanh Loan xuống lăn sang bên
cạnh.

Không còn cần thiết phải đánh tiếp nữa, Thanh Loan mất đi
đôi cánh, sức mạnh linh hồn tổn thất, nó vươn cổ giãy giụa gáy lên mấy
tiếng thật cao trước khi chết, sau đó ngã xuống đất bất động.

Chẳng mấy chốc, thi thể Thanh Loan cũng dần dần hóa thành linh khí sặc sỡ, tự nhiên trôi về phía Thiên Diệu.

Linh khí vây quanh như mây lành bảy màu bên cạnh hắn, tôn hắn lên như một
tiên nhân sắp phi thăng, đang nhận lễ rửa tội trời ban.

Nhạn Hồi
bên cạnh nhìn cảm thấy cảnh tượng đẹp mắt đến kinh người, chỉ là, vì
biết những chuyện Thiên Diệu đã từng trải qua, nàng cảm thấy vẻ đẹp này
chi bằng đừng nhìn thấy thì hơn.

Lúc Nhạn Hồi đang suy nghĩ như
vậy, bên ngoài bỗng truyền vào một tiếng quát trầm thấp: “Tiểu yêu
phương nào dám xông vào Thiên Hương phường của ta?”

Nghe giọng nói hùng hồn này… Phụng Minh đã quay về rồi!

Nhạn Hồi giật mình, nhìn Thiên Diệu, tuy không biết Thiên Diệu cụ thể đang
làm gì, chỉ nhìn dáng vẻ của hắn thì rõ ràng sừng rồng vẫn chưa hoàn
toàn hòa nhập vào cơ thể, khí tức xung quanh vẫn xoay chuyển quanh hắn.
Thiết nghĩ đây là thời khắc then chốt để vận công và cơ thể đang dần hấp thu năng lượng.

Lúc vận công nếu bị gián đoạn, nhẹ thì kinh mạch nghịch hành, nặng thì cơ thể nổ tung mà chết, dù không phải là Thiên
Diệu đang vận công, nhưng nếu bị gián đoạn, ắt hẳn là kết cuộc không thể nào tốt được.

Không thể để Phụng Minh vào.

Nhạn Hồi
nghiến răng, trong đầu ghi nhớ lại thuật kết giới của Cửu Vĩ Hồ mà Thiên Diệu dạy mình, trong lúc nàng còn đang vội vàng bày kết giới, chỉ gần
nặn thành hình thì Phụng Minh đã lấy pháp khí ra, một quả cầu sắt lớn
mang theo lửa đập thẳng vào kết giới còn chưa thành hình của Nhạn Hồi.

Cầu lửa bị bật trở lại, kết giới Cửu Vĩ Hồ còn dang dở của Nhạn Hồi cũng theo đó vỡ tan.

Bấy giờ Phụng Minh đã xuất hiện ở cửa, “Không ngờ lại là pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ!” Ông ta giận giữ nhìn Nhạn Hồi, “Ta còn đang nghĩ tại sao
lần trước các ngươi lén lén lút lút, thân là Yêu hồ mà còn dám mạo xưng
đệ tử của Tề Vân chân nhân hòng trộm bảo vật của ta…”

Vừa dứt lời, Phụng Minh nhìn ra phía sau Nhạn Hồi, thấy ông ta chau mày, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Nhạn Hồi than thầm, ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ Thiên Diệu dung hợp sừng rồng, lần này tuyệt đối không thể để ông ta sống nữa!

Nhạn Hồi nghiến răng hét lên: “Lão già ngươi nham hiểm độc ác giết quá nhiều Hồ yêu, hôm nay ta phải tỉ thí với ngươi, xem thử rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.” Nói thì lớn tiếng, thật ra trong lòng Nhạn Hồi không
hề nắm chắc, mà cho dù có không nắm chắc cũng phải mặt dày mày dạn xông
lên.

Nàng không chờ Phụng Minh đáp đã ra tay trước chiếm thế thượng phong, xông thẳng lên phía trước giao chiến với ông ta.

Thế nhưng vừa rồi nàng đấu với Thanh Loan nguyên khí chưa hồi phục được bao nhiêu, lại phải dùng pháp thuật Cửu Vĩ Hồ mình chưa quen thuộc, bởi vậy không bao lâu Nhạn Hồi đã rơi vào thế hạ phong.

Song, khi ở núi
Thần Tinh cũng trau dồi với các sư huynh đệ nhiều năm, cơ bản nàng vẫn
có thể dùng cơ trí hóa giải hết các chiêu thức của Phụng Minh.

Dần dà Phụng Minh cũng mất kiên nhẫn, ông ta đảo mắt nhìn sang Thiên Diệu: “Tiểu tử, xem ngươi còn kiêu căng nữa không!”

Ông ta vừa hét lên vừa một tay tiếp chiêu của Nhạn Hồi, tay kia ném pháp
khí về phía trước. Thiên Diệu vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt trong linh
khí, ngưng thần tụ khí không chút phân tâm.

Thấy quả cầu kia sắp
va vào mặt hắn, Nhạn Hồi lập tức hốt hoảng không màng gì nữa, lắc người
đáp xuống trước mặt Thiên Diệu, vận động tiên pháp trong người, khống
chế pháp khí chế yêu này, sau đó đập mạnh nó xuống đất, xuyên qua mặt
đất cắm vào trong đất.

“Thuấn Ảnh thuật của núi Thần Tinh.” Phụng Minh lẩm bẩm, “Quanh co một hồi thì ra thật sự là đạo hữu.”

Nhạn Hồi đứng dậy, vừa rồi giao đấu nên đầu tóc hơi rối, nhưng như vậy lại
tăng thêm cho nàng mấy phần khí khái, nàng nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh bén nhọn: “Người biết nhiều quá thường chết rất sớm.”

“Ngông cuồng, uổng cho ngươi phí hết tâm cơ che giấu.” Phụng Minh cười lạnh, “Trước mặt ta…”

Nhạn Hồi động thân hình, không tiếc pháp lực của mình nữa, tức tốc tấn công Phụng Minh.

Dù sao ông ta cũng đã biết môn phái của nàng, không cần che giấu nữa. Hơn
nữa những kẻ tu tiên bên ngoài đã chạy gần hết, nàng dùng pháp thuật của núi Thần Tinh đánh với Phụng Minh cũng không ai thấy, thế nên Nhạn Hồi
không kiêng dè nữa.

Lòng nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ Thiên Diệu, chỉ có cách giết lão già nham hiểm này. Cho dù…

Phải lưỡng bại câu thương.

Mắt nàng rực lửa, lòng bàn tay ngưng tụ pháp lực, dùng tư thế chỉ công
không thủ xông về phía Phụng Minh. Ông ta giật mình, nhất thời không
chống đỡ được, càng lui càng bị Nhạn Hồi ép đến cùng. Phụng Minh nghiến
răng: “Nhãi ranh, hôm nay ta bắt ngươi phải bò ra ngoài!”

Vừa dứt lời, ông ta không tránh nữa, mạo hiểm để Nhạn Hồi tung chưởng trúng ngực mình để thừa cơ vung quyền vào bụng Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi trúng quyền đau, bật kêu “hự”, dù vậy lực đạo trên tay vẫn không giảm, đánh lên ngực Phụng Minh.

Phụng Minh liên tiếp thoái lui ba bước, cảm thấy một cơn đau rát lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng.

Nhạn Hồi cũng không dễ chịu, nàng cảm thấy bụng quặn đau, nhưng lúc này là
thời cơ tốt nhất để giết Phụng Minh. Nàng nghiến răng, cố gắng phớt lờ
cơn đau, đang định xông lên phía trước thì phía sau bỗng bùng lên kim
quang.

Nhạn Hồi cảm thấy có hơi ấm từ tim trào ra, tràn ngập mỗi
một tấc máu xương trong cơ thể. Bước chân nàng khựng lại, không bước
tiếp được nữa.

Phụng Minh đang đau đớn tột cùng thấy vậy thầm nói không hay, hôm nay ông ta không còn sức giao đấu nữa. Tiểu tử kia tuy
không biết đang làm gì, lại khiến ông ta bất giác cảm thấy nguy hiểm.

Ông ta không thể lấy một địch hai, nhân lúc Nhạn Hồi ngập ngừng liền bỏ chạy ra khỏi phòng.

Ông ta vẫn còn chỗ dựa, ông ta làm việc cho Tố Ảnh, Tố Ảnh sẽ không bỏ mặc ông ta…

Phụng Minh khập khiễng khó nhọc chạy ra khỏi sân viện, vừa ngang một ngã rẽ,
định lớn tiếng gọi đám người tu tiên trong viện tới, đưa mắt nhìn quanh, bốn bề đã thanh vắng đến mức ruồi muỗi cũng không còn.

“Một đám… phế vật vô dụng.”

“Thúc thúc đang nói ai vậy?”

Ngoài viện truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.

Phụng Thiên Sóc cười híp mắt phẩy quạt, đưa một đoàn người bước vào, chắn trước mặt Phụng Minh.

Phụng Minh nhìn Phụng Thiên Sóc đang cười híp mắt, khóe miệng giật giât:
“Điệt nhi à, có hai kẻ tới đây, một là yêu quái trộm bảo vật của Tiên
tộc, kẻ còn lại một người tu tiên phản bội Tiên tộc giúp yêu quái! Chúng đã bị thương nặng, chi bằng con hãy lập công cho Tiên tộc để bảo vệ địa vị giang hồ của Thất Tuyệt đường ta.”

“Thúc thúc nói có lý.” Phụng Thiên Sóc gật đầu, đi lướt qua vai Phụng Minh, “Để điệt nhi đi gặp bọn họ thử. Nếu vậy…”

Phụng Thiên Sóc khẽ quay đầu, nụ cười ôn hòa bỗng mang sát khí, “Phiền thúc thúc đến Diêm Vương điện chờ trong giây lát.”

Phụng Minh trợn mắt, ngực đã bị một thanh đại đao xuyên qua. Đại đao được rút ra không hề do dự, hai gối Phụng Minh khuỵu xuống đất, đổ ập xuống:
“Hay lắm…” Phụng Minh nói, “Hay lắm… tàn nhẫn hơn cả phụ thân ngươi.”

Phụng Thiên Sóc xòa quạt, quạt đi mùi máu tanh trong không khí, “Đời này của
ông, ngoài gương mặt ra cũng còn khen ta được một câu. Thật hiếm có!”
Hắn vừa than vừa thở phào nhẹ nhõm.

Thúc thúc của hắn, cuối cùng cũng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận