Hộ Tâm
Hộ Tâm - Chương 72
chịu nổi không?”
Nàng vừa dứt lời, Chúc Ly bên cạnh liền giật mình: “Tẩy tủy vào Yêu đạo lúc này? Cô...”
Y dược đồng tử đứng đầu trông có vẻ nhỏ tuổi, giọng nói cũng non nớt,
nhưng lời nói ra lại rõ ràng rạch mạch, đầy đủ lý lẽ: “Gân cốt của cô
nương đứt hơn một nửa, theo lý thì với tình trạng này bọn ta không
khuyên cô nương tu đạo, cho dù Tiên đạo hay Yêu đạo đều khiến cơ thể cô
chịu đau đớn khôn cùng.”
Nhạn Hồi kiên định hỏi: “Còn tu được không?”
Y dược đồng tử nghe vậy đành gật đầu, “Nếu cô nương kiên trì vào Yêu đạo
ngay bây giờ cũng không phải không được, đối với việc tẩy tủy thì thời
điểm này là tốt nhất, gân cốt đứt hết, tiên căn của cô nương cũng đứt
hơn nửa rồi, nên việc tẩy tiên căn rất dễ dàng. Sau khi tẩy đi tiên căn, cô nương tu luyện tâm pháp của Yêu tộc thì có thể trực tiếp hình thành
nội đan của Yêu tộc trong cơ thể, đến khi đó nối lại gân cốt là cô nương coi như đã vào được Yêu đạo, trở thành Yêu.”
“Được.” Nàng không hề do dự, “Nơi nào của Yêu tộc có thể tẩy tủy?”
“Đi vào khu rừng phía Tây Nam của Thanh Khâu, có một dòng nước từ Hắc Sơn chảy xuống gọi là Hắc Hà, nước đó có thể tẩy tủy.”
Y dược đồng tử đáp xong, thấy Nhạn Hồi không hỏi gì nữa bèn lui ra.
Sau khi y dược đồng tử đi, Chúc Ly không tán đồng đi tới bên cạnh Nhạn Hồi, “Từ Thanh Khâu đi về phía Tây Nam dân cư dần thưa thớt, chướng khí rất
nặng, cơ thể cô thật sự chịu nổi sao?” Nó nói, “Cô không thể nghỉ ngơi
chờ sức khỏe tốt hơn rồi mới nghĩ tới chuyện tẩy tủy được sao?”
Nhạn Hồi bướng bỉnh lắc đầu, như không nghe lọt bất kỳ lời nào.
Chúc Ly nhìn sang Thiên Diệu, muốn nói Thiên Diệu hãy khuyên Nhạn Hồi, song
Thiên Diệu chỉ im lặng đứng bên cạnh, thái độ này nói rõ hắn sẽ không
phản đối quyết định của nàng.
Chúc Ly bất lực, đành thở dài, “Đi về hướng Tây Nam yêu quái rất nhiều, ở đây ta có vật tượng trưng cho
tộc Cửu Vĩ Hồ, cô đeo nó trên người, yêu quái khác sẽ không tới quấy
nhiễu cô. Có điều, hiện giờ Thanh Khâu đang lúc dùng người, ta không thể phái ai đưa cô đi...”
Nhạn Hồi lắc đầu: “Không cần đâu, đa tạ.”
Thiên Diệu lên tiếng: “Chờ cô xuống giường đi được ta sẽ đi với cô.”
“Cũng không cần.” Nhạn Hồi nhắm mắt, cơ hồ từ chối ngay không suy nghĩ, “Ta
đi một mình.” Nàng nói, “Nếu không có yêu quái khác quấy nhiễu, vậy để
ta đi một mình đi.”
Nàng muốn ở một mình một thời gian, không muốn bất kì ai làm phiền.
Chúc Ly sầu não nhíu mày.
Ra khỏi phòng, Chúc Ly bực bội hỏi Thiên Diệu: “Ở núi Thần Tinh rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Sao Nhạn Hồi lại như vậy? Ngươi không để cô ấy một
mình tới Hắc Hà thật đó chứ?”
“Ồn chết được.” Thiên Diệu bước một mạch ra khỏi viện, “Cho ta biết đường tới Hắc Hà.”
Chúc Ly giận ghiến răng: “Người nào cũng không chịu nói rõ, chỉ biết sai ta
làm việc thôi, ta tới hầu hạ các người sao!” Chúc Ly chợt nhớ lại sắc
mặt tái xám của Nhạn Hồi ban nãy liền im lặng.
Nàng vốn là một nữ tử phóng khoáng xấc xược, nhưng giờ lại ủ rũ nản lòng đến cực độ, thật sự...
Khiến người ta xót xa.
Năm ngày sau, Nhạn Hồi đã có thể đi lại được. Nàng xin y dược đồng tử bản
đồ tới Hắc Hà rồi tự mình xuất phát mà không cho ai biết.
Trên
đường vào rừng, Nhạn Hồi tiện tay bẻ một cành cây, nàng nhìn cành cây
trong tay hồi lâu rồi ném lên không trung, muốn ngự kiếm bay lên như lúc trước, nhưng khi đạp lên được cành cây, chỉ bay được hai ba trượng nàng đã loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Ngã rất thảm hại, Nhạn Hồi
bật dậy phủi đất trên người mình, nhặt cành cây lên nhìn rồi bật cười
một tiếng, ba phần mỉa mai, ba phần bất lực, ngoài ra còn có lạnh lẽo
thê lương không kể xiết, nét thăng trầm dâu bể giữa mi tâm nàng như được tô đậm hơn thêm.
Thì ra, dấu vết thời gian đã hằn lên khóe mắt và in lên gò má nàng.
Đối với nàng thì ngự kiếm bay vốn chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm, thế mà giờ đây, đôi bàn tay dùng để ăn cơm của nàng đã bị đứt gãy.
Nhạn Hồi nắm chặt cành cây trong tay, dọc đường dùng nó rẽ lối, đi về phía nơi nàng muốn đến.
Đi suốt một ngày vẫn chưa tới Hắc Hà, Nhạn Hồi tìm một khoảng đất bằng
phẳng bên đường ngồi nghỉ, vừa khéo dường như đêm trước có yêu quái nghỉ chân tại đây nên có củi vụn rải rác xung quanh, bên cạnh còn mấy quả
dại chưa ăn hết.
Nhạn Hồi nhặt lên lau sạch rồi ăn, kế đó nhóm lửa, khoác áo nằm ngủ trên đất.
Cơ thể Nhạn Hồi vẫn chưa khỏe hẳn, cả ngày hôm nay đi suốt khiến nàng rất
mệt, dù vậy nàng vẫn không ngủ say, trong mơ có rất nhiều âm thanh hỗn
tạp huyên náo khiến đầu óc nàng rối rắm. Có một bóng người dần dần bước
về phía nàng trong cảnh ồn ào, Nhạn Hồi nhận ra đó là bóng Tử Thần,
nhưng Tử Thần đi rất lâu mà vẫn không đến bên cạnh nàng được.
Nhạn Hồi liền bước tới, cố gắng chạy về phía trước: “Đại sư huynh! Huynh
vẫn còn sống phải không? Muội chỉ nằm thấy ác mộng thôi phải không?”
Suốt đêm nàng chạy về hướng bóng người đó, nhưng mãi vẫn không thể đến gần.
Nàng nhìn bóng Tử Thần, song có làm thế nào cũng không chạm vào được.
Ánh nắng rọi vào mắt, xé rách màn đêm, bóng người biến mắt, Nhạn Hồi tỉnh
lại, nhìn lá cây đong đưa một lúc nàng mới phản ứng được, thì ra đây mới là giấc mộng của nàng.
Nàng đã mơ một giấc mộng rất đẹp, Tử Thần vẫn còn, mọi chuyện vẫn như xưa.
Nhạn Hồi nheo mắt thích ứng với ánh nắng chói chang một lúc thật lâu, dập
tắt đống lửa bên cạnh, phủi phủi y phục tiếp tục lên đường.
Yên lặng bình thản như trong lòng chẳng chút đau đớn hụt hẫng nào.
Nhạn Hồi đi hết ba ngày, ba ngày này coi như nàng may mắn, dọc đường luôn có quả dại rơi sẵn để ăn, có ống trúc để đựng nước uống, cũng dễ dàng gom
được củi khô nhóm lửa.
Ngoài việc mỗi đêm đều ngủ không yên,
Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình rất thích hợp sống nơi hoang dã, vì nàng thật sự vô cùng may mắn.
Chiều tối thứ ba, Nhạn Hồi tính thời
gian, đi suốt đêm nay tuy có thể tới được bờ Hắc Hà, nhưng lại không còn hơi sức tẩy tủy, chi bằng nghỉ một đêm trong hốc cây này, dưỡng sức để
ngày mai chịu đựng cơn đau tẩy tủy.
Hốc cây cũng rất sạch sẽ,
bên trong còn có ít cỏ khô không biết là do động vật hay yêu quái vứt
xiêu xiêu vẹo vẹo, Nhạn Hồi chỉ cần trải ra là ngủ được.
Đêm đó, trong giấc mơ của Nhạn Hồi vẫn đầy tiếng ồn ào, nhưng có lẽ liên tục
mệt mỏi mấy ngày tích tụ lại, đêm nay âm thanh trong mơ của nàng đặc
biệt to, đến mức ngay cả Nhạn Hồi chưa bao giờ nghe rõ lời mình nói
trong mơ cũng nghe thấy âm thanh này.
Nàng giật mình toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói... là giọng nói của nàng.
Là tiếng hét của nàng trong địa lao núi Thần Tinh hôm đó, dư âm dai dẳng,
hết hồi này tới hồi khác, vừa thê lương vừa đáng sợ. Nhạn Hồi nhìn bóng
Tử Thần thoắt ẩn thoắt hiện, phát hiện Tử Thần không đi về phía nàng,
ngược lại quay lưng về phía nàng mà đi.Ở hướng Tử Thần đi tới, ánh sáng
đó ngút trời, tựa như khắp nơi đều là huyết sắc.
Lòng Nhạn Hồi
biết rõ đó là gì, nàng chạy về phía Tử Thần, gắng sức gào thét, nàng
muốn kéo hắn lại, nàng muốn gọi tên hắn đừng đi, đừng đi về phía đó, cứ
để người nên ở trong ánh sáng đỏ kia tiếp tục ở đó, đừng cứu nàng, không cần lo cho nàng, đừng bỏ mạng vì nàng.
Người đáng chết...
Rõ ràng là nàng.
“Nhạn Hồi.”
Âm thanh lớn khiến mặt đất rung chuyển, đánh thức Nhạn Hồi từ trong mơ.
Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió đêm thổi lá cây xào
xạc, tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Nhạn Hồi có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch. Ánh mắt nàng vô hồn, đảo quanh bốn phía, lúc này
mới nhìn thấy người bên cạnh.
Người đó vẫn đang ôm vai nàng, hai tay siết chặt, đầu mày hắn cũng nhíu chặt hết như nàng.
“Thiên Diệu.”
Nàng thất thần gọi tên hắn, giọng điệu tựa như không chắc chắn hắn có phải
là Thiên Diệu không, không phân rõ mộng cảnh và hiện thực.
Sau
khi đưa Nhạn Hồi từ núi Thần Tinh về, đây là lần đầu tiên Thiên Diệu
nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt tột cùng của nàng, trán đầy mồ hôi, cơ thể
run rẩy, những cảm xúc bị nàng đè nén tận đáy lòng lúc này đều bộc lộ
ra, không kịp che giấu.
Lòng Thiên Diệu thắt lại: “Ta đây.”
Lời đáp này dường như khiến Nhạn Hồi bình tâm trở lại, nàng mượn sức Thiên
Diệu ngồi dậy, nhìn sống lưng thẳng tắp, không cần tựa vào hắn, tuy
trong lòng Thiên Diệu không muốn, nhưng cuối cùng cũng buông vai nàng
ra.
Nhạn Hồi ôm mặt, khi bình tĩnh lại đôi chút nàng liền hỏi:
“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nàng dường như không hề khác thường chỉ
thoáng chốc sau, nàng đột nhiên hiểu ra tất cả.
“Chả trách ta đi đường lại thuận lợi đến vậy...”
Thiên Diệu nghĩ Nhạn Hồi sẽ trách mắng hắn, hiểu rõ tính nàng nói sao làm
vậy, Thiên Diệu giải thích: “Tuy có biểu tượng của Cửu Vĩ Hồ mà Chúc Ly
đưa, nhưng vẫn có không ít yêu quái không nghe mệnh lệnh tộc Cửu Vĩ Hồ,
với tình trạng cô hiện giờ thật sự không thích hợp bôn ba một mình...”
“Ta biết.” Nhạn Hồi không trách hắn, “Cám ơn ngươi đã đi cùng ta.”
Cho nàng không gian, cho nàng tôn trọng, bố trí tất cả không để lộ dấu vết, chắc chắn Thiên Diệu đã tốn không ít tâm tư. Nhạn Hồi không ngốc, nàng
có thể cảm nhận được. Im lặng một lúc nàng lại nói: “Cảm ơn.”
Thiên Diệu dời mắt, mấp máy môi nói: “Không cần cám ơn.” Hắn dường như không
thích ứng với những lời như vậy, vừa nói vừa đi ra ngoài hốc cây, đến
khi đứng bên ngoài, quay lưng về phía Nhạn Hồi, hắn nói rành mạch hơn:
“Ta cũng có nhiều lời cảm tạ chưa bao giờ nói với cô.”
Nhạn Hồi khẽ ngây người.
Thiên Diệu nghiêng đầu, ánh trăng soi đường cong hoàn mĩ trên gương mặt hắn,
nhìn vẻ sửng sốt của Nhạn Hồi, hắn khẽ thì thầm, “Chắc cô không biết là
cô đã làm những chuyện gì cho ta đâu.”
Cứu hắn, bảo vệ hắn, vừa như khiên vừa như kiếm của hắn.
Tuy nhiên, nàng lại chưa bao giờ nhận ra điều này.
Thiên Diệu ngồi ngoài hốc cây, đưa lưng về phía Nhạn Hồi, sống lưng thẳng
tắp, chăm chú nhìn trời cao: “Ngày mai cô phải tẩy tủy, ngủ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận