Hộ Tâm

Hộ Tâm - Chương 94

Nhạn Hồi được
Huyễn Tiểu Yên hốt hoagr mang đi, lúc qua Tam Trùng sơn, Huyễn Tiểu Yên
liên hệ với người của Chúc Ly ở Thanh Khâu, Chúc Ly phái người tới đón,
mấy hôm sau hai người về tới Thanh Khâu.
Vừa đáp xuống đất, Chúc Ly đã ra đón họ, Nhạn Hồi vừa nhìn thấy nó liền hỏi: “Thiên Diệu đâu?”

Chúc Ly nghiêm mặt, “Vì không biết cô bị Tố Ảnh bắt đi đâu, Thiên Diệu nóng lòng nên tìm tới Quảng Hàn môn rồi...”

Nhạn Hồi nghe vậy thì cảm thấy người mình lạnh lẽo khôn xiết, nàng bị Lăng
Tiêu bắt, Tố Ảnh ở núi Thần Tinh không còn việc gì nữa, còn Quảng Hàn
môn trước đó bị Thiên Diệu náo loạn thiết nghĩ đang được chỉnh đốn lại,
có một đống chuyện cần chưởng môn như bà ta xử lý, thế nên bà ta nhất
định sẽ đưa Lục Mộ Sinh về Quảng Hàn môn, nếu Thiên Diệu gặp phải Tố
Ảnh...

Lòng Nhạn Hồi thắt lại, “Ta phải đi tìm Thiên Diệu.”

Chúc Ly cản nàng, “Tu vi của cô trước mặt Tố Ảnh có là gì, cha ta và Tam hoàng thúc đã tìm tới đó rồi.”

Thanh Khâu điều động hai vị Vương gia, cho dù Tam vương gia hiện giờ hai mắt
bất tiện, nhưng công pháp tu vi cũng có trình độ nhất định, có họ ở đó,
cho dù đấu không lại Tố Ảnh, song muốn đưa Thiên Diệu về cũng là chuyện
có khả năng.

Sợ là sợ... trước khi họ tới Quảng Hàn môn, Thiên Diệu đã gặp phải Tố Ảnh rồi...

Mà sự thật, chuyện Nhạn Hồi lo lắng đã trở thành hiện thực, đúng là Thiên
Diệu đã gặp Tố Ảnh ở núi Quảng Hàn trước các Vương gia của Thanh Khâu,
hay chính xác hơn là vào đúng khoảnh khắc Tố Ảnh trở về Quảng Hàn môn
hắn đã tìm được bà ta.

Vừa nghĩ tới Nhạn Hồi sống chết khôn lường trong tay Tố Ảnh, Thiên Diệu liền không thể kiềm chế nổi.

Nhạn Hồi đã cứu hắn rất nhiều lần, làm rất nhiều chuyện vì hắn, vậy mà lần
nào lúc Nhạn Hồi chịu khổ dường như hắn luôn không tới kịp, không cứu
nổi, không giúp được...

Thiên Diệu đứng trên đỉnh núi gió tuyết,
nhìn tiên quang màu trắng của Tố Ảnh từ chân trời lướt tới, hắn phẩy tay áo, Yêu lực đập thẳng vào Tiên quang trên trời, Tố Ảnh tiếp chiêu, trả
lễ bằng một đạo Tiên lực

Thân hình bà ta cũng từ không trung đáp xuống, dừng ở phía bên kia.

Lục Mộ Sinh được bà ta bảo vệ phía sau, Tố Ảnh sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn
Thiên Diệu, tiếp đó bật cười đầy vẻ mỉa mai, “Yêu long Thiên Diệu, không tự lượng sức tới Quảng Hàn ta chịu chết sao?”

Thấy sau lưng bà ta không có Nhạn Hồi, ánh mắt Thiên Diệu tối sầm hơn thêm, “Nhạn Hồi đâu?”

Tố Ảnh hết sức hờ hững, bà ta đảo mắt, tựa như không hề để tâm nói: “Giết rồi.”

Khi nghe Tố Ảnh đáp vậy hắn nhất thời không hiểu được, mãi một lúc thật lâu sau hắn mới từ từ hiểu ra, một cơn đau không nói nên lời ập tới, bóp
chặt tim rồng vừa tìm lại được khôn lâu của hắn tựa như có một thanh đao cùn cứa mạnh lên nơi mềm mại nhất trái tim hắn, nứt da rách thịt, máu
me đầm đìa.

Bị nỗi đau trong tim dằn xé khiến hắn mong rằng mình đừng bao giờ tìm được trái tim này.

Dường như đau hơn cả đêm trăng tròn mỗi tháng.

Đôi mắt hắn thất thần nhìn Tố Ảnh.

Dáng vẻ Lục Mộng Sinh sau lưng Tố Ảnh tựa như cũng không dám tin, trừng mắt nhìn bà ta.

Tố Ảnh lạnh lùng nói: “Ta đã moi tim ả, lấy vẩy Hộ Tâm và nội đan của
ngươi. Vứt xác ả ngoài đồng hoang rồi.” Tố Ảnh còn nói thêm, “Ngươi đừng mong tìm được nữa.”

Những cảnh tượng cùng Nhạn Hồi trải qua
trong thời gian rồi ùa về ngập tràn trong tim,nhó lúc Nhạn Hồi đã từng
bước đứng trước mặt hắn, đón ánh trăng chắn hết tất cả sát khí cho hắn,
nhớ lúc Nhạn Hồi gào khóc trong lòng hắn khi ở Vương cung Huyễn yêu, nhớ lúc đêm Trung Thu Nhạn Hồi ôm hắn đút hắn uống máu, nhớ lúc dưới gốc
cây, chân nàng làm gối giữ cho hắn ngủ suốt một đêm...

Hắn nhớ
lại mấy ngày trước đó, Nhạn Hồi còn ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn tắm suối băng nghịch nước, nàng còn gọi tên hắn, còn nói sau này sẽ thay vảy Hộ
Tâm bảo vệ trái tim hắn.

Vậy mà giờ đây...

Thiên Diệu cảm
thấy toàn thân minh mất hết sức lực, song sau khi toàn thân rã rời, hắn
cảm thấy có nỗi đau không nói nên lời trong ngực bùng cháy thành lửa
giận bừng bừng, hắn ngẩng đầu nhìn Tố Ảnh, đôi mắt đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.

”Muốn giết ta sao?” Vẻ mặt Tố Ảnh khinh miệt, “Hai mươi năm trước ngươi không làm được, hôm nay cũng thế thôi.”

Thiên Diệu bất chấp xông tới, Yêu lực bùng phát mang theo khí thế chấn động
trời đất, hoàn toàn không hề phòng thủ, chỉ một lòng tấn công Tố Ảnh.

Hắn tấn công rất mãnh liệt, cho dù quanh người đầy sơ hở, tuy nhiên nhất
thời Tố Ảnh lại không thể tìm được cơ hội tấn công vào điểm yếu của hắn, hơn nữa tay kia của bà ta còn phải bảo vệ Lục Mộ Sinh, thế nên không
tránh khỏi bó buộc

Dù vậy Thiên Diệu muốn đả thương bà ta vẫn vô cùng khó khăn.

Cuối cùng Lục Mộ Sinh sau lưng Tố Ảnh hét lớn: “Giết tôi!”

Thiên Diệu nghe vậy, không hề từ chối, không nói một lời, công kích về phía
Lục Mộ Sinh, Tố Ảnh ngoảnh đầu nhìn Lục Mộ Sinh, trong mắt bà ta là ba
phần phẫn nộ bảy phần đau đớn, thế nhưng cũng không thể không quay người bảo vệ Lục Mộ Sinh.

Vậy nên động tác bà ta lộ ra sơ hở.

Thiên Diệu phản ứng rất nhanh rõ ràng tấn công về phía Lục Mộ Sinh, song nửa
chừng lập tức đổi hướng tấn công Tố Ảnh. Có điều tu vi của Tố Ảnh vẫn
cao thâm hơn Thiên Diệu rất nhiều, không có nội đan, động tác của Thiên
Diệu vẫn chậm ba phần, Tố Ảnh phá giải được chiêu thức của hắn, nghĩ
rằng lúc này không ai có thể tấn công Lục Mộ Sinh nữa, Tố Ảnh bèn lơ là
bảo vệ đối với Lục Mộ Sinh.

Bà ta quay người, mượn lực đạo của
Thiên Diệu trở tay vung chưởng đánh vào ngực của hắn nơi không có vảy Hộ Tâm bảo vệ. Thiên Diệu không còn cách nào tránh né...

Nào ngờ
vào lúc này, Lục Mộ Sinh sau lưng Tố Ảnh bỗng nhảy tới phía trước, nhào
về phía Thiên Diệu, chưởng cảu Tố Ảnh không kịp thu thế, đánh thẳng lên
lưng Lục Mộ Sinh!

”Ầm” một tiếng là tiếng nội tạng trong cơ thể
vỡ nát, Lục Mộ Sinh lập tức ngã lên người Thiên Diệu, thất khiếu chảy
máu khiến cả gương mặt y trở nên vô cùng đáng sợ.

Chuyện chỉ xảy
ra trong tích tắc, Tố Ảnh chưa kịp phản ứng, ngay cả Thiên Diêuj cũng
vậy, hắn đỡ lấy Lục Mộ Sinh, ngây người nhìn thư sinh toàn thân mềm nẫu
như bùn.

Tố Ảnh nhìn tay mình, Tiên khí trên người tiêu tan như
mây khói, nhất thời quên cả phòng ngự ngay trước mặt Thiên Diệu,“Không...”

Thiên Diệu nhìn Lục Mộ Sinh, nghe thấy lời y cũng ngây ra tại chỗ, “Áo khoác tục mạng cho tôi... là vảy củ huynh... Vì tôi...
cô ta đã hại huynh.” Lục Mộ Sinh nói ngắt quãng, hơi thở khàn đặc, giọng nhỏ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy.

”Bây giờ tôi làm vảy cho
huynh, tôi không cần coota bố thí ân tình...” Lục Mộ Sinh hổn hển thở,
nhưng thở ra nhiều hơn hít vào, máu tươi từ mắt từ tai y chảy ra không
ngừng, “Những gì nợ huynh tôi trả hết rồi.”

”Không... không...” Tố Ảnh run rẩy tiến lên phía trước, muốn ôm lấy Lục Mộ Sinh.

Đột nhiên Lục Mộ Sinh dường như có thể nhìn thấy Tố Ảnh. sau lưng đang tiến về phía mình, không biết lấy đâu ra sức lực, y đẩy Thiên Diệu về phía
trước ba bước, tránh bị Tố Ảnh kéo lại.

”Thiêu cháy tôi đi.” Lục Mộ Sinh nói, “Đừng để lại gì cho cô ta.”

Y chăm chăm nhìn Thiên Diệu, Thiên Diệu lập tức phản ứng trước khi Tố Ảnh thi triển pháp thuật, trong tay hắn bùng lên ngọn lửa bao trùm Lục Mộ
Sinh bên trong.

”Không!” Tố Ảnh đưa tay muốn thi triển pháp thuật dập tắt ngọn lửa của Thiên Diệu, Thiên Diệu lại bất ngờ phóng một đạo
pháp lực sang hất Tố Ảnh ra, khiến bà ta bị đánh lui ra mười trượng.

Chờ khi bà ta phản ứng lại, muốn cứu Lục Mộ Sinh thì đã không còn kịp nữa.

Lục Mộ Sinh đã mang theo ngọn lửa như ráng chiều đứng trên vách núi.

Ngọn lửa của Thiên Diệu nóng đến mức ngay cả đại yêu quái trăm năm cũng
không chịu nổi, còn Lục Mộ Sinh chẳng qua chỉ là một thư sinh yếu mềm,
thế mà lúc này dù bị ngọn lửa bao phủ toàn thân lại không hề có vẻ đau
đớn, y chỉ nhìn lên trời, trên gương mặt treo nụ cười, trước khi rơi
xuống vách núi, Thiên Diệu nghe tiếng gọi cuối cùng của y phát ra.

”Vân Hi, rốt cuộc ta cũng có thể đến bên nàng rồi.”

Thân hình mang theo lửa cháy rơi xuống vách núi, trong tiếng gió rít gào, cơ thể Lục Mộ Sinh hoàn toàn bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, bị gió cuốn đi không biết đến nơi nào.

TốẢnh đuổi theo tro tàn của Lục Mộ Sinh, vẻ mặt lạnh lùng thanh cao của bà ta biến mất, như sắp sụp đổ, “Không,
đừng, quay lại, chàng quay lại đây!”

Bà ta đi đến bên vách núi
đưa tay ra với lấy, nhưng ngoài gió lạnh quanh năm trên núi Quảng Hàn,
không có chút tro bụi nào của Lục Mộ Sinh rơi vào tay bà ta cả.

”Ta tìm chàng bao năm nay! Ta đã tìm chàng lâu dường ấy!” Tố Ảnh dường như
đau đến mức tim gan vỡ nát. “A!” Bà ta gào thét như một con thú bị
thương, “A!”

Giữa trời đất, ngoài tiếng gào thét đau khổ của bà ta dường như không còn âm thanh gì khác.

Sau cơn đau đớn, Tố Ảnh chợt ngoảnh lại, ánh mắt hung ác nhìn Thiên Diệu,“Ngươi đã giết chàng!” Bà ta nói như muốn xé xác Thiên Diệu ăn tươi nuốt sống, “Ngươi đã giết chàng!”

Nếu xét kĩ lại, cho dù Thiên Diệu
không cho Lục Mộ Sinh ngọn lửa đó, Lục Mộ Sinh hứng một đòn của Tố Ảnh
cũng không sống nổi, nhưng Thiên Diệu không hề do dự thừa nhận: “Ta giết y thì sao?”

Hắn nhìn Tố Ảnh, sát khí trong mắt cũng trào dâng,
đối với hắn, trên tay Tố Ảnh nhuộm máu tươi của Nhạn Hồi, cho dù hắn đã
có thể xem nhẹ ân oán ha mươi năm trước, song mối thù của Nhạn Hồi...
hắn nhất định phải đòi lại.

Tiên khí vây quanh người Tố Ảnh, gió
tuyết vờn quanh bà ta, cuồng phong thổi tung tóc bà ta, tựa như biến bà
ta thành một kẻ điên không nơi nương tựa, không còn lạnh lùng, không còn cao quý, trong mắt bà ta chỉ ngập tràn oán hận và sát ý dày đặc.

Bên người Thiên Diệu cũng cháy lên ngọn lửa.

Gió tuyết và lửa đỏ vây quanh hai người thành hai vòng tròn khổng lồ, nơi
giao nhau nảy sinh va chạm kịch liệt, cả hai đều dùng hrét toàn bộ tu vi của mình hòng giết chết đối phương.

Như để bù lại trận đấu sinh tử chưa kịp xảy ra giữa họ hai mươi năm trước.

Thế nhưng Thiên Diệu hiện giờ chưa lấy lại nội đan, chỉ trong chốc lát đã
không còn sức lực tiếp tục, phạm vi của ngọn lửa dần thu nhỏ lại.

Lúc vòng lửa của Thiên Diệu sắp bị gió tuyết xung quanh nuốt chửng ở chân
trời xa xa bỗng lóe lên hai luồng sáng xé rách gió tuyết của Tố Ảnh, có
hai người xông vào trong, một người kết ấn chặn lại khí tức của Tố Ảnh,
một người dìu Thiên Diệu.

Hai người không nói một lời, tựa như
có sự ăn ý từ huyết thống, một người đưa Thiên Diệu nhảy ra khỏi gió
tuyết của Tố Ảnh như một mũi tên, người kia cũng lập tức thu tay, thân
hình cực nhanh theo sau người trước, tức tốc đưa Thiên Diệu ra khỏi núi
Quảng Hàn.

Trong gió tuyết chỉ còn lại Tố Ảnh đứng một mình, bà
ta không đuổi theo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết lông ngỗng, lặng
thinh không nói.

Người thân duy nhất của bà ta đã chết, người yêu duy nhất cũng đã chết.

Ngoài công pháp trên người, bà ta chẳng còn lại gì cả.

Thất vương gia nhìn về phía sau, thấy Tố Ảnh không đuổi theo liền thở phào
nhẹ nhõm: “Tố Ảnh của Quảng Hàn môn này không biết luyện được công pháp
lợi hại như vậy từ lúc nào, nếu không phải dốc hết tu vi toàn thân, e là không thể an toàn rút lui.”

Tam vương gia cõng Thiên Diệu, tuy
mắt không nhìn thấy nhưng giác quan lại hơn người, “Đó chưa phải là tu
vi lợi hại nhất, e là bà ta cũng chưa dốc hết tu vi toàn thân đâu.” Tam
vương gia nghiêng tai về phía Thiên Diệu, “Ngươi nói gì với cô ta vậy?”

Thiên Diệu được cõng trên lưng chỉ cúi đầu, đôi mắt vô thần nhìn mây trắng lướt qua dưới chân.

”Nhạn Hồi không còn nữa.”

Lúc hắn nói mấy chữ này, tựa như không phải đang nói Nhạn Hồi mà là nói bản thân mình.

Đau thương tuyệt vọng được giấu thật sâu.

Hai vị vương gia nghe vậy đều im lặng, họ cũng không biết tình hình của Nhạn Hồi.

Trở về Thanh Khâu, vừa đáp xuống bên dưới, bốn phía nhanh chóng đều có
người vây lại, Thiên Diệu cúi đầu nhìn xuống đất như không còn muốn sống nữa, đúng vào lúc này, từ phía đằng xa bỗng dưng truyền tới một tiếng
gọi mà hắn quen thuộc hơn ai hết: “Thiên Diệu!”

Tai lập tức dỏng lên, Thiên Diệu ngẩng đầu, thấy Nhạn Hồi đang rẽ đoàn người chạy về phía hắn.

Trong khoảnh khắc ấy trên người Nhạn Hồi như đốt lên ngọn lửa, thắp sáng bóng tối trong đáy mắt Thiên Diệu. Ngoài Nhạn Hồi, hắn hầu như không nhìn
thấy bất kỳ ai khác.

”Thiên Diệu, ngươi gặp phải Tố Ảnh à? Có đánh nhau không? Bị thương rồi sao?”

Nhạn Hồi vừa chạy về phía hắn vừa vội vàng hỏi.

Thiên Diệu vẫn luôn im lặng nhìn nàng mãi đến khi Nhạn Hồi chạy tới phía
trước hắn ba bước, hắn mới tiến một bước dài chộp lấy tay nàng, dùng sức kéo vào lòng, tiếp đó ôm cổ nàng, vịn lên gáy nàng, không cho nàng bất
kỳ cơ hội chống cự hay nói “không”, hắn nóng lòng không nhịn nổi nữa,
hôn lên môi nàng.

Liếm quanh môi nàng, không cho kháng cự, xâm
nhập vào miệng nàng, mang theo sức lực như muốn nuốt chửng nàng vào
bụng, ôm chặt nàng, dùng sức hôn thật sâu, giữa chốn đông người, trước
bao ánh mắt.

Không thể buông tay.

Thiên Diệu nghĩ, hân chắc chắn là mình không thể nào buông Nhạn Hồi ra được nữa

Hắn đã quan tâm nàng, yêu nàng, cần nàng hơn cả tưởng tượng của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận