Hộ Tâm
Hộ Tâm - Chương 48
xông ra, chặn Thiên Diệu lại, giương mắt nhìn hắn: “Xuống bếp à?”
Thiên Diệu liếc nhìn nàng không nói lời nào, nhưng cũng thật sự đi vào bếp.
Nhạn Hồi tự nguyện theo sau. Ngày nào cũng có món ngon dâng tới miệng là sung sướng nhất.
Nàng chưa khỏe hẳn, ở Vong Ngữ lâu lại có ăn có uống nên đương nhiên không
muốn đi. Còn Thiên Diệu hình như cũng không vội đi tìm những bộ phận
khác của cơ thể, hắn không nhắc tới chuyện này với Nhạn Hồi. Nàng cũng
vờ như không biết, coi như nghỉ ngơi một thời gian.
Bám theo Thiên Diệu ăn chực ba ngày, đột nhiên có một tin tức truyền ra.
Cái chết của Phụng Minh đã lan truyền rộng rãi, tin tức Thất Tuyệt đường
công khai là Phụng Minh bệnh chết. Song bất kỳ ai có đầu óc cũng đều ko
tin, nhất thời trong giang hồ bàn tán xôn xao về cái chết của ông ta, đa phần đều nói ông ta bị điệt nhi của mình mưu quyền sát hại. Cách nói
này hợp tình hợp lý không chê vào đâu được, dù vậy vẫn còn hai cách nói
khác.
Một là Phụng Minh chết dưới tay Hồ yêu Thanh Khâu, hai là Phụng Minh chết dưới tay người tu tiên.
Có điều, người tu tiên này lại giết Phụng Minh, có người đoán là tu tà, cũng có người chĩa mũi dùi về phía Nhạn Hồi.
Thế nhưng đây chỉ là suy đoán, không ai có thể làm được gì.
Lúc nghe được tin này từ Huyền Ca, Nhạn Hồi đang uống canh gà Thiên Diệu
hầm, một hơi uống cạn chén canh lớn. Xong xuôi nàng mới ngẩng đầu đáp
lời Huyền Ca: “Chỉ là suy đoán thôi mà. Không sao, cứ để họ đoán đi,
thích thế nào thì đoán thế ấy, không tiết lộ tin tức gì thì thôi, nhưng
nếu tin này đã lộ rồi, tốt nhất là cứ như hiện giờ, mấy phần thật mấy
phần giả, để người ta không phân biệt được phần nào là giả phần nào là
thật. Dù sao là ta thì cuối cùng ta cũng chĩa mũi dùi về phía Phụng
Thiên Sóc…”
“… Huyền Ca, cô lo cho Phụng Thiên Sóc đi còn hơn. Ta cũng chỉ là một trong số các suy đoán thôi, không sao không sao.” Nhạn
Hồi liếm thìa, còn chưa đã thèm, nàng nhìn sang Thiên Diệu, giống như
không hề nghe đoạn hội thoại này, “Canh gà hôm nay hết rồi sao?”
Thiên Diệu đang tự đánh cờ trên bàn, không buồn để ý tới nàng.
Nàng bĩu môi: “Nhỏ nhen!”
“Cô đã uống nhiều lắm rồi, uống nữa sẽ đau bụng đó.” Huyền Ca thấy nàng
thèm thuồng như một con cún, không khỏi khuyên can, “Cho cô ăn ít là tốt cho cô thôi. Ta cho cô biết tin đó, cô đừng lo lắng quá.” Nàng ta gõ
lên đầu Nhạn Hồi, “Cô đó, đúng là thích gây họa, sau này muốn đi lại
trên giang hồ thì phải chú ý nhiều hơn mới được. Nếu không để người ta
nắm được thóp thì không ai bảo vệ cô nổi đâu.”
Nhạn Hồi cũng không quan tâm gật đầu lấy lệ: “Biết rồi biết rồi.” Nàng áp mặt lên cánh tay Huyền Ca, “Huyền Ca thương ta mà.”
Huyền Ca bật cười, vô tình đảo mắt, vừa khéo bắt gặp Thiên Diệu đang nghiêng mắt quan sát họ.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Diệu giống như bị bắt quả tang, ho một tiếng rồi
quay đầu đi, có điều quân cờ trong tay cầm một hồi cũng không đặt xuống.
Huyền Ca cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười, nàng vỗ vỗ đầu Nhạn Hồi.
Sau này người thương Nhạn Hồi e là không chỉ mình nàng nữa.
Nhạn Hồi không quan tâm tin tức Huyền Ca mang đến, chẳng ngờ, còn chưa được mấy ngày, báo ứng vì không nghe lời đã đến.
Nhạn Hồi cảm thấy mấy hôm nay vết thương của nàng đã đỡ nhiều, đến lúc phải
thu dọn hành lý, tìm thời gian thích hợp rồi rời khỏi Vong Ngữ lâu. Bây
giờ nàng là người có ngân lâu, nàng phải đi trông coi “chuyện làm ăn”
của mình trước. Sau đó…
Nàng muốn về quê một chuyến, dâng hương cho mẹ.
Vừa khéo tiểu trấn Phụng Thiên Sóc nói cũng gần thôn trang của nàng, trên
đường tới ngân lâu có thể ngang qua thôn trang, luôn tiện về thăm mẹ.
Nhạn Hồi vừa dạo phố chợ vừa suy nghĩ nên mua gì, thình lình có một bóng đen phía trước chắn đường nàng, ánh mắt Nhạn Hồi vẫn rơi trên những món
hàng được bày bán ven đường. Lúc suýt chút va phải bóng người kia mới
giật mình, người kia lại đột ngột đưa tay muốn tóm lấy nàng.
Nhạn Hồi vô thức lui về phía sau, vung tay định đánh người đó, lại không ngờ người này lại có nghề, sau mấy đòn vẫn không để nàng chiếm tiên cơ.
“Nhạn Hồi!”
Tiếng hét này làm Nhạn Hồi giật mình, động tác trên tay lập tức dừng lại. bấy giờ mới nhìn thẳng người kia.
Người đến thân mặc trường bào màu trắng xanh, là cách ăn mặc tiêu chuẩn của
người núi Thần Tinh. Tóc y chải hết lên đỉnh đầu, thẳng tắp không rơi
một sợi, áo mũ ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, eo đeo bạch ngọc, tay cầm trường kiếm Thất tinh, toàn thân chính khí lẫm liệt.
“Đại… đại sư huynh?”
Người đến chính là Tử Thần đại đệ tử của Lăng Tiêu. Y nghiêm túc nhìn Nhạn
Hồi một lúc, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Khí tức trên người muội
sao lại phức tạp như vậy?”
Nhạn Hồi ngây người nhìn y thật lâu mới phản ứng lại, không đợi y nói xong, nàng đã quay người chạy mất.
Tử Thần ngẩn người, nhanh tay tóm lấy vạt áo Nhạn Hồi, “Chạy cái…” Còn
chưa dứt lời, bênh cạnh đột ngột có một bàn tay giữ chặt cổ tay y, động
tác nhanh đến mức Tử Thần không kịp phản ứng.
Tử Thần quay đầu,
nhìn thấy trước mặt có một thanh niên tuấn tú đang lạnh lùng nhìn hắn,
tuy thân hình người đó hơi gầy ốm, nhưng ánh mắt rất kinh người.
Tử Thần chau mày, Nhạn Hồi đang chạy bên kia bỗng dừng bước, ngoảnh mặt la lớn: “Thiên Diệu! Sao ngươi không theo ta, thôi đi thôi đi, không hỏi
ngươi chuyện này…” Nàng kéo tay Thiên Diệu, “Đi đi đi.”
Nghe Nhạn Hồi hét phải đi, Tử Thần đâu chịu tha cho nàng: “Đứng lại!” Tay kia của y vung lên, tóm lấy bàn tay đang trong không trung của nàng. Thiên Diệu muốn ngăn, khổ nỗi một tay đang kéo Tử Thần, một tay bị Nhạn Hồi kéo…
Vậy là ba người kéo tay nhau thành một vòng tròn, giằng co tại chỗ hồi lâu…
Người qua lại trên phố đều liếc nhìn họ.
Một lúc sau, da mặt Nhạn Hồi cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng thở dài:
“Được được, muội không chạy, chúng ta đều buông tay, từ từ nói, được
không?”
Tử Thần nghiêm túc nhìn nàng, thấy Nhạn Hồi nói được làm
được, nàng buông tay Thiên Diệu, sau đó nhìn y nói: “Đại sư huynh, sao
huynh lại tới đây?”
Bàn tay đang nắm cổ tay Nhạn Hồi khẽ nơi
lỏng, Thiên Diệu cũng buông tay y ra, Tử Thần mới chịu buông tay: “Ta
tới phía Tây Nam chấp hành một nhiệm vụ do Lăng Phi sư thúc dẫn đầu, hai mươi tám núi mỗi núi chọn hai đệ tử cùng đi, ta và Tử Nguyệt…”
Lời y còn chưa nói hết, Nhạn Hồi đã đưa tay tóm lấy Thiên Diệu.
Nhưng động tác của nàng không nhanh bằng Thiên Diệu, lúc cổ tay nàng khẽ cử
động, hắn đã cầm tay nàng, mười ngón đan chặt, Nhạn Hồi vốn không chú ý
chi tiết này, sử dụng thuật Độn Thổ, lập tức biến mất trước mặt Tử Thần.
Tử Thần im lặng đứng yên tại chỗ, gió thổi tung vạt áo…
Nhạn Hồi độn thổ trở về Vong Ngữ lâu, vừa đến sân viện đã bắt đầu cười: “Ngươi có thấy sắc mặt đại sư huynh vừa nãy không?”
Thiên Diệu nhìn bàn tay mười ngón đan nhau của hai người, cảm giác ấm áp kia
lại từ nơi tiếp xúc truyền vào tim. Hắn thấy nàng cười vui vẻ, lại âm
thầm siết chặt thêm chút nữa.
“Đi thôi, chúng ta về phòng đã.”
Nhạn Hồi hoàn toàn không biết gì, cứ vậy mà nắm tay hắn đi tới cửa
phòng, lúc sắp đẩy cửa nàng mới phản ứng được tay mình vẫn còn bị Thiên
Diệu nắm.
Nhưng Thiên Diệu đã cực kỳ tự nhiên buông tay ra, cũng giống như lúc nắm tay ban nãy.
Nhạn Hồi cũng không để tâm, vừa đẩy cửa vừa nói: “Hôm nay ngươi phản ứng
cũng nhanh quá nhỉ, nghĩ kỹ lại, chúng ta phối hợp cũng ăn ý lắm đó.”
Đúng vậy, rất ăn ý!
Chỉ cần hắn nhìn nàng là biết ngay trong lòng nàng đang có ý đồ quỷ quái
gì, muốn làm chuyện xấu xa gì, lúc nào giở trò vặt vãnh, lúc nào thông
minh hơn người.
Giống như… nàng là một phần trong cơ thể hắn.
Nhưng mà vốn dĩ, nàng cũng coi như là một phần cơ thể hắn.
Nhạn Hồi vào phòng, bắt đầu lật rương mở tủ thu dọn đồ đạc.
Thiên Diệu an tĩnh đứng nhìn. Nhạn Hồi vừa gấp quần áo vừa nhìn hắn, nói: “Ta vốn định chờ bụng hết đau hẳn rồi mới đi, ở đây khá thoải mái, ngươi
lại nấu ăn rất ngon, chẳng ngờ đại sư huynh tìm tới. Đại sư huynh của ta chính trực, năng lực cũng mạnh lắm, nếu ta không chạy thì sau này sẽ bị huynh ấy bắt mất.”
Thiên Diệu nhướng mày: “Y bắt cô làm gì?”
Nhạn Hồi bĩu môi: “Với tính cách của huynh ấy… Lúc xưa ta bị đuổi khỏi núi
không có mặt đại sư huynh. Hiện tại huynh ấy đã quay về, ra ngoài làm
nhiệm vụ lại cố ý rời đội vòng vèo tìm ta, nhất định là trên đường nghe
thấy lời đồn gì liên quan tới ta nên muốn bắt ta về núi Thần Tinh.”
“Ta biết muội không phải là loại người đó, theo ta về núi Thần Tinh, ta sẽ
giúp muội cầu xin sư phụ.” Nhạn Hồi bắt chước vẻ mặt nghiêm nghị của Tử
Thần, sau đó lại bĩu môi, “Đại sư huynh tìm ta ngoài nói lời như vậy
nhất định không còn lời nào khác.” Nàng thở dài, khóe miệng cong lên một nụ cười, ba phần mỉa mai bảy phần bất lực, “Đầu óc ngoan cố, không cần
đoán cũng biết huynh ấy đang nghĩ gì.”
Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt lạnh đi: “Đại sư huynh của cô hình như rất tốt với cô.”
“Huynh ấy đối với ai cũng tốt hết.” Nhạn Hồi không để ý đáp, “Trách nhiệm quá
nặng, chuyện gì cũng thích ôm về phía mình. Rất nhiều sư thúc nói huynh
ấy là đệ tử giống sư phụ ta nhất…”
Chưa nói hết câu này, Nhạn Hồi đã im lặng, động tác trên tay cũng dừng, đôi mắt rũ xuống, không biết
nghĩ tới điều gì, nàng lại hít một hơi thật sâu, y phục trên tay nhanh
chóng được gấp chỉnh tề: “Không nói với ngươi nữa.” Nàng ngẩng đầu nhìn
hắn: “Hay là nói chuyện ta phải đi đi.”
Thiên Diệu nhìn nàng, im lặng chờ nghe.
“Ngay từ đầu ta đã không muốn xen vào ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh, ngươi biết mà.” Ngữ điệu của Nhạn Hồi không nhanh không chậm, “Ngươi đã có xương
rồng, có sừng rồng, có thể hấp thu linh khí trời đất tu luyện trở lại.
Những phần tiếp theo ngươi tự đi tìm thôi, ta thật sự phải đi rồi.”
“Nhạn Hồi!” Thiện Diệu hiếm khi nghiêm túc gọi tên nàng như vậy, bởi vậy hai
chữ này vừa thốt ra, Nhạn Hồi bất giác ngây người, nhanh chóng lấy lại
khí thế nói tiếp: “Ngươi đừng mong thuyết phục ta, ta nghĩ lâu lắm rồi,
tuy đúng là ta có vảy Hộ Tâm của ngươi, đúng là ngươi đã cứu mạng ta,
cũng đúng là quan hệ rất sâu xa,,,” Nàng tự nói phần mình, giọng hơi yếu hơn, nàng không thể không ho nhè nhẹ, tìm lại tự tin, “Tuy nhiên thời
gian qua coi như ta cũng lấy mạng đổi mạng trả hết tất cả rồi. Dù sao
chúng ta cũng không phải là người chung đường, bởi vậy ai đi đường nấy,
quay lại vị trí vốn có của mình đi.”
Thiên Diệu im lặng một hồi,
cất tiếng: “Trên nhân thế này, ta vốn đã không còn chốn dung thân.” Hắn
cụp mắt, nhìn lòng bàn tay mình, ở đó vẫn còn vương hơi ấm, “Nhưng cô…”
Hắn chăm chú nhìn Nhạn Hồi, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: “…đã giúp ta lấy lại chỗ đứng.”
Bởi vậy,”vị trí vốn có” đối với Thiên Diệu rốt cuộc là ở đâu…
Nhạn Hồi nghe thấy lời này bất giác lại thất thần.
Có người cần nàng đến vậy, dựa dẫm vào nàng đến vậy, trên thế gian này,
đối với một người nào đó, thì ra nàng có ý nghĩa quan trọng như vậy…
Mẹ nó, sao nàng lại cảm thấy tim mình như một con chim nhỏ đang ca hát vui vẻ nhỉ…
Mẹ nó, sao nàng lại cảm thấy thần quang trên người Thiên Diệu lại bùng lên hơn nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận