Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 182


Thẩm Tuân không nghe ra sự ngập ngừng trong lời nói của cô, ông ta phản ứng lại: “Thành phố C có căn cứ an toàn sao?”
 
Tống Lạc: “Ừ.”
 
Thẩm Tuân không nói gì nữa.
 
Dù sao thì đây cũng là quyết định của nhà họ Tống.
 
Và Tống Thác vẫn còn sống.
 
Nhưng tại sao Biên Lập Nam lại cho rằng Tống Thác đã chết?
 
Họ bị lạc? Sau đó Tống Thác gặp Tống Lạc?
 
Một lúc sau, Thẩm Tuân nói: “Từ căn cứ đến thành phố C đường rất xa, nguy hiểm trùng trùng, với sức mạnh hệ Mộc cấp B của cô, có thể bình an đến căn cứ đã là không dễ dàng. Hai ông bà Tống sức khỏe không tốt, lại không thức tỉnh dị năng... Tôi khuyên cô nên ở lại căn cứ, đợi anh trai cô khỏi bệnh, đón cậu ấy về, cả nhà cô có thể đoàn tụ.”
 
Tống Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp lại: “Ông nói đúng.”
 
Thẩm Tuân nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của đối phương, nghi ngờ rằng cô căn bản không nghe ông ta nói gì.
 
Trong xe trở nên yên tĩnh.
 
Một lúc sau, Thẩm Tuân muốn nói lại thôi - trong ánh mắt của ông ta, người trước đó còn đang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lúc này đã nhắm mắt ngủ.
 
Lông mày Thẩm Tuân từ từ nhíu lại.
 
Sau nửa năm xa cách ba mẹ trong thời kỳ mạt thế, cuối cùng cô cũng sắp được gặp mặt.
 
Là đứa con gái nhỏ được ba mẹ yêu thương, suốt dọc đường cô không hỏi thăm tình hình của ba mẹ, càng không có niềm vui và sự hân hoan sắp được gặp lại người thân.
 
Có phải cô quá lạnh lùng và bình tĩnh không?
 
Nhà họ Tống sống trong một căn phòng do quân đội phân phát, ở tầng một, giống như một căn hộ, diện tích khoảng ba mươi mét vuông.
 
Cuối tầng một là nhà vệ sinh công cộng, mỗi ngày đều có điện và nước theo giờ.
 
Nước ở nhà vệ sinh công cộng không thể uống được, chỉ có thể dùng để rửa mặt và đánh răng.
 
Nước uống cần phải đến phòng cấp nước chuyên dụng để mua.
 
Mẹ Tống nhận việc giặt quần áo, quần áo mùa hè mỏng, mười bộ quần áo đổi một viên tinh hạch cấp một.
 
Bà ấy sẽ gõ cửa từng nhà để hỏi, không ít người đồng ý, vì giá rẻ.
 
Một số người còn đổi bằng thức ăn.
 
Ba Tống thì nhận việc dọn vệ sinh, một ngày được mười viên tinh hạch cấp một.
 
Tống Thác cấm họ đi làm, muốn họ chỉ ở trong nhà.
 
Hai ông bà ngoài mặt thì ngoan ngoãn đồng ý, đợi Tống Thác ra ngoài là họ lại lén đi làm.
 
Họ không muốn trở thành gánh nặng cho con cái.
 
Tống Thác dành phần lớn thời gian mỗi ngày để tập luyện, thời gian còn lại phải đi kiếm tinh hạch nên không phát hiện ra hành động của hai ông bà.
 
Cho đến khi anh ấy rời căn cứ đi tìm Tống Lạc, hai ông bà đã lấy ra hai mươi viên tinh hạch hệ Mộc cấp ba mà họ đã vất vả tích góp và đổi được.
 
Hôm nay, hai ông bà vẫn tiếp tục làm công việc thường ngày.
 
Đến trưa, ba Tống sẽ về nhà ăn cơm.
 
Mỗi tòa nhà ký túc xá đều có một nhà ăn cung cấp tập trung.
 
Mẹ Tống sẽ dùng bốn viên tinh hạch cấp một để mua hai bát cháo đậu xanh, một viên tinh hạch cấp một đổi một đĩa dưa muối.
 
Đây chính là bữa trưa của hai ông bà.
 
Hai ông bà ngồi đối diện nhau, trong phòng nóng nên mở cửa chính để thông gió - các phòng khác cũng vậy.
 
Nhà bên cạnh họ ở số 103 là nhà của bốn người họ Chu, con trai và con dâu đều là dị năng giả, con trai vào quân đội, cả nhà được miễn phí ở phòng 103.
 
Con dâu là dị năng hệ nước cấp D, đi làm ở cục cấp nước - đúng như tên gọi, mỗi ngày đến cục cấp nước dùng dị năng để tạo nước và dự trữ.
 
Tính lương theo cân.
 
Bình thường còn bán riêng cho những người khác trong tòa nhà ký túc xá, vì vậy thu nhập của nhà họ Chu khá tốt, hầu như bữa nào cũng có thể ăn thịt.
 
Việc mà bà Chu thích làm nhất là dẫn theo đứa cháu trai mười tuổi là Chu Văn Hạo đi khắp nơi khoe khoang con trai và con dâu của bà ta giỏi giang như thế nào.
 
Lúc này từ nhà ăn về, Chu Văn Hạo còn cầm trên tay một quả táo tươi để gặm.
 
Một quả táo tươi phải đổi ba viên tinh hạch cấp hai, bà Chu nỡ lòng mua cho cháu trai ăn, bản thân bà ta thì không nỡ.
 
Nhưng thấy cháu trai gặm ngon lành, bà ta cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
 
Bà ta đành chuyển sự chú ý, vừa hay đi ngang qua phòng 102 mở toang, bà ta ngang nhiên đi vào, liếc mắt nhìn trên bàn, xuýt xoa nói:
 
“Ôi, chị Ôn, sao hai người lại ăn cháo đậu xanh và dưa muối thế. Trời nóng, ăn cái này thì giải nhiệt nhưng cũng không thể ăn mãi được, không no bụng đâu.”
 
Trước đó, Chu Văn Hạo đã đụng phải mẹ Tống ở sân, không những không xin lỗi mà còn cười hì hì như không có chuyện gì.
 
Bà Chu nói vài câu rằng trẻ con không cố ý, mẹ Tống cũng không tiện nói gì.
 
Nhưng thắt lưng của bà ấy bị bầm một mảng lớn, cũng may là đất trên mặt đất ẩm ướt.
 
Sau khi Tống Thác về nhà biết chuyện, anh ấy sải bước xông vào phòng 103, trong tiếng hét chói tai của bà Chu, anh ấy túm lấy Chu Văn Hạo đến trước mặt mẹ Tống, bắt cậu ta xin lỗi.
 
Chu Văn Hạo khóc òa lên, đúng lúc con trai và con dâu về, bà Chu khóc lóc kể lể rằng Tống Thác bắt nạt họ.
 
Con trai và con dâu cũng hiểu rõ tính tình của bà Chu và Chu Văn Hạo.
 
Tuy nhiên, Tống Thác lại trực tiếp cứng rắn với một đứa trẻ như vậy, khiến đứa trẻ sợ hãi, họ cũng có chút không vui.
 
Cuối cùng mặc dù đã bắt Chu Văn Hạo xin lỗi nhưng mối quan hệ giữa hai nhà từ đó mà cũng trở nên ngượng ngùng.
 
Con trai và con dâu bận rộn với công việc thì không sao nhưng bà Chu lại nhân cơ hội này để nói bóng gió.
 
Mẹ Tống và ba Tống đều không lên tiếng.
 
Đối phó với những người như bà Chu, cách tốt nhất là không để ý.
 
“Bà ơi, rõ ràng là họ không đủ tiền mua thứ khác, chỉ có thể ăn cháo đậu xanh thôi.” Chu Văn Hạo tỏ vẻ khinh thường, nói xong, hai mắt nhỏ đảo một vòng.
 
“Ông Tống, bà Tống, hai người đã lâu rồi không ăn táo phải không, cháu mời hai người ăn táo.”
 
Nói xong, cậu ta ném phần lõi táo đã gặm gần hết lên đĩa dưa muối.
 
Hai ông bà Tống sắc mặt cứng đờ.
 
Bà Chu vốn thấy tiếc lõi táo, cháu trai không ăn, bà ta có thể ăn.
 
Nhưng thấy sắc mặt của ba Tống và mẹ Tống, bà ta đột nhiên cảm thấy thoải mái.
 
Xì, nghe nói nhà họ Tống từng là gia tộc giàu có, rất nhiều tiền.
 
Nhưng giờ chỉ có thể uống cháo loãng và ăn dưa muối.
 
“Hạo Hạo, sao con lại đưa lõi táo cho ông Tống và bà Tống, như vậy là không lễ phép.” Bà Chu giả vờ vỗ nhẹ vào Chu Văn Hạo.
 
Chu Văn Hạo cười hì hì nói: “Lõi táo cũng là táo mà.”
 
Ba Tống bình tĩnh đặt lõi táo sang một bên.
 
Ông ấy gắp phần dưa muối dính lõi táo vào bát của mình, phần còn lại sạch sẽ thì đưa cho mẹ Tống.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận