Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 293
Ngay lúc này, máy hát trong phòng đột nhiên phát ra tiếng kêu ken két - đó là tiếng tự động khởi động và hơi bị kẹt.
Jeff cau mày chửi một tiếng.
anh cho rằng máy hát bị hỏng.
Đèn tắt có lẽ cũng là do hỏng.
Phòng của anh ta mà lại xảy ra vấn đề như vậy, chẳng phải đã tốn nhiều tiền ở “Thiên Đường” rồi sao?
Trong lòng Jeff tức giận vô cùng.
Thực ra anh ta không thường xuyên nổi nóng, rất biết kiềm chế bản thân.
Lúc này không biết là do phòng quá tối hay do tiếng máy hát kẹt phát ra quá kỳ quái, Jeff không giấu được cơn giận.
Đồng thời, còn nảy sinh một sự thôi thúc muốn rời khỏi phòng ngay lập tức.
Đều tại cái máy hát c.h.ế.t tiệt đó, còn cả cái bóng tối c.h.ế.t tiệt này nữa.
Jeff vừa đi về phía công tắc đèn vừa thầm mắng trong lòng.
—— Bóng tối tĩnh mịch dễ dàng khiến nỗi sợ trong lòng nảy sinh mà không hay biết.
Jeff bước nhanh hơn về phía đèn.
Cạch——
Tiếng máy hát bị kẹt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh lẽo, hát lên một giai điệu nghe không hiểu một cách thê lương.
Cùng lúc đó, đèn ở cửa chính bắt đầu nhấp nháy: lúc sáng lúc tắt.
Jeff: “...”
Chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, giai điệu của máy hát kỳ lạ chuyển thành một giọng nói ngọt ngào cười khúc khích:
“Chào mừng đến với kênh của tôi, thưa ngài Jeff, xin hỏi ngài sợ nhất điều gì trong đời?”
Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên xuất hiện khiến Jeff nhận ra đây làChương trình đặc biệt do nhân viên “Thiên Đường” thực hiện.
Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ làm dịu đi sự căng thẳng đột ngột của anh ta nhưng anh ta rất không vui, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng giọng nói ngọt ngào trong máy hát không đợi anh ta lên tiếng, tiếp tục cười nói:
“Ngài Jeff là đại diện cho sự dũng cảm, lương thiện, tôi nghĩ ngài chắc chắn có nhiều dũng khí hơn người khác, tuy nhiên...”
Giọng điệu của cô gái đột nhiên thay đổi, trở nên u ám và khó hiểu, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào người trong thời tiết giá rét.
“Ngài Jeff ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, nhất định nhất định nhất định đừng quay đầu lại.”
Jeff cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đang cứng đờ, trong lòng anh ta vô thức thoáng qua: Tại sao không được quay đầu lại?
Giọng nói của người phụ nữ trong máy hát cười khúc khích, biến thành tiếng tự lẩm bẩm nhỏ:
“Chắc ngài Jeff không biết, trên ghế sofa sau lưng ngài đang ngồi một... ừm~~~ một cái gì đó...”
Jeff như bị điện giật, toàn thân run rẩy, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
—— Trong nháy mắt không biết đã bổ sung thêm những gì trong não.
Tiếp theo là phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Bốp một tiếng, đèn sáng trưng, Jeff bị ánh sáng chói lòa đột ngột làm nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhắm mắt lại, anh ta mơ hồ nhìn thấy... có vẻ như có người trên ghế sofa.
... Là người.
Là người thì tốt rồi.
Trái tim Jeff như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc đáng sợ nhất, nhất thời chân hơi mềm nhũn.
Khi mở mắt ra lần nữa, sau khi xác nhận là người, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
... Những người quen biết Jeff đều biết, anh ta sợ ma, sợ chết.
Trong thời gian Quý Từ Vô hôn mê, hệ thống đã chọn Jeff, tất nhiên là đã hiểu toàn diện thông tin của anh ta.
Chỉ cần thông tin có thể tìm kiếm trên mạng, hệ thống đều biết.
Khi Jeff ra khỏi phòng tắm, Quý Từ Vô bảo hệ thống dọa Jeff một chút, nó đã tự phát huy.
Hóa ra cảm giác dọa người lại sướng như vậy~~
Jeff cố gắng ổn định trạng thái của mình, anh ta đã nhận ra người trên ghế sofa chính là thiếu niên mà anh ta để mắt tới.
Mà khẩu s.ú.n.g trên tay thiếu niên rất quen mắt - là của anh ta.
Thiếu niên tùy ý cầm khẩu s.ú.n.g trên tay, gõ gõ vào đầu gối.
Anh dựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng nâng mí mắt, rìa đồng tử có màu đỏ sẫm nguy hiểm yêu dị, lơ đãng lướt qua Jeff.
Lưng Jeff lạnh toát nhưng anh ta không tức giận, ngược lại mắt còn sáng lên, dùng ánh mắt khó tả nhìn thiếu niên.
Anh ta chủ động mở lời: “Cậu muốn gì thì cứ nói thẳng, tôi có thể làm được thì đều sẽ làm cho cậu.”
Hệ thống: “...”
Nó vô thức lẩm bẩm: “Chết tiệt, ký chủ, rõ ràng là anh ta mê luyến anh mà!”
Hic... Kẻ phản diện lớn vậy mà lại có sức hấp dẫn với cả nam lẫn nữ.
Giây tiếp theo, thiếu niên không báo trước mà giơ cổ tay lên, nhẹ nhàng “Phốc.” một tiếng.
Jeff chỉ cảm thấy giữa mày lạnh toát, ngơ ngác mở to mắt, vô thức giơ tay lên, dường như muốn sờ thử.
Sau đó mềm nhũn ngã xuống thảm trải sàn.
Hệ thống không kịp trở tay: “???”
Nó há hốc mồm: “Không phải đã nói là bắt cóc anh ta sao!”
Quý Từ Vô khẽ mở đôi môi tái nhợt, u uất nói: “Đổi ý rồi.”
Anh mặt không biểu cảm đứng dậy, đi đến bên cạnh xác Jeff, sau đó dưới tiếng hét chói tai của hệ thống, anh b.ắ.n liên tiếp vào đầu Jeff.
Đầu Jeff trong nháy mắt biến thành quả dưa hấu vỡ nát, bộ tóc giả đội trên đầu cũng bị b.ắ.n tung tóe.
Hệ thống hít sâu một hơi, may mà...
Jeff mà nó chọn, nhìn qua có vẻ khá tốt - từ những việc anh ta làm.
Nhưng trên thực tế, Jeff không phải người tốt gì.
Anh là một tên biến thái rất giỏi ngụy trang,
Trên tay có mạng của rất nhiều người - có một vài thiếu niên mà anh ta rất thích, c.h.ế.t trong tay anh ta, bị anh ta làm thành tiêu bản, đặt trong biệt thự của anh ta.
Anh ta cho rằng đây mới là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Những người sống sót trong tay anh ta và cảm thấy anh ta không tệ thì đều là những người mà anh ta cho rằng không hoàn hảo, không đáng ra tay mà thôi.
...
Quý Từ Vô tháo đồng hồ của Jeff, chuẩn bị gọi đến số liên lạc của Tống Lạc.
—— Đồng hồ của anh đã bị hỏng.
Vấn đề xuất hiện.
Số liên lạc của cô là bao nhiêu?
Quý Từ Vô: “...”
Bấy lâu nay, anh và Tống Lạc căn bản không trao đổi số liên lạc...
Hệ thống cảm thấy đã đến lúc thể hiện kỹ thuật của mình, muốn thay phản diện lớn tìm ra số liên lạc của Tống Lạc.
Kết quả là sau khi kết nối với mạng lưới dữ liệu lớn, nó tìm thấy một số thông tin liên quan đến Tống Lạc nhưng thông tin cá nhân hơn, chẳng hạn như số liên lạc thì không có.
Quý Từ Vô không để ý đến việc hệ thống không thu được gì, dường như anh đã đoán trước được.
Hệ thống nhìn anh thở dài như bất lực, sau đó ném đồng hồ đi, bước qua xác Jeff rách nát, đi vào phòng tắm, vặn vòi nước.
Trong tiếng nước chảy ào ào, anh thản nhiên rửa sạch những vết m.á.u b.ắ.n trên tay và mặt.
Máu bị nước pha loãng chảy vào cống.
Cuối cùng, anh giơ ngón tay ướt nhẹp lên, lướt qua lông mày, lúc này có một vết thương nhỏ.
“Hệ thống.” Quý Từ Vô lên tiếng.
Hệ thống vẫn đang cố gắng tìm kiếm xem có thể tìm thấy cách liên lạc với Tống Lạc không: “Sao vậy?”
Giọng Quý Từ Vô như nước đá ngâm, lạnh lẽo âm u nhưng ngữ điệu lại dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận