Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 260


Trước đây có thể nói là dân số bùng nổ.
 
Hiện tại là dân số thưa thớt.
 
Vì vậy, các chuyên gia về khoa học sự sống đã bắt đầu nghiên cứu về việc mang thai ngoài tử cung.
 
Đồng thời cũng để ý đến nam giới.
 
Tại sao đàn ông không thể mang thai?
 
Hiện nay tỷ lệ nam nữ của loài người gần như là 5:1
 
——Trong thảm họa, người già, trẻ em và phụ nữ là những người mất mát nhiều nhất.
 
Địa vị của phụ nữ vô hình trung vì thế mà được nâng cao rất nhiều.
 
...
 
Thế giới đi vào quỹ đạo, các trường đại học cũng lần lượt khôi phục.
 
Cánh cổng của trường Đại học Minh Đồng từng bị nhuộm m.á.u đã được mở lại, những giáo viên may mắn sống sót đã trở lại trường.
 
Dựa theo hồ sơ lưu trữ của sinh viên tìm được, họ lần lượt gọi điện thông báo đi học.
 
Có những sinh viên đã nhận được.
 
Có những sinh viên mãi mãi không nhận được.
 
Ngày mùng 1 tháng 9
 
Hồ Linh Linh cắt tóc ngắn bước xuống tàu cao tốc, cô ấy kéo vali, đi trong sân ga không quá đông đúc.
 
Bỗng nhiên, bả vai cô ấy bị ai đó vỗ một cái.
 
Cô ấy quay đầu lại, khi nhìn rõ người đến thì mắt sáng lên.
 
Ninh Tử Thu cũng kéo một chiếc vali, để đầu đinh, cánh tay lộ ra bên ngoài, đường nét cơ bắp lưu loát.
 
Ai có thể ngờ rằng, hai năm trước, anh ta là một nam sinh gầy yếu, da trắng, tay không thể xách, vai không thể vác.
 
Bây giờ anh ta, có thể dùng hai từ đàn ông để hình dung rồi.
 
Hai người ôm nhau.
 
“Lâu rồi không gặp.”
 
“Lâu rồi không gặp.”
 
“Không phải cậu gia nhập cơ quan phòng thủ thành phố sao?” Hồ Linh Linh hỏi: “Có thể đến trường không?”
 
“Tất nhiên là có thể.” Ninh Tử Thu cười khẽ: “Vẫn phải lấy bằng tốt nghiệp chứ.”
 
Ba chữ bằng tốt nghiệp khiến Hồ Linh Linh có chút mơ hồ.
 
Nếu không có thảm họa đó, bây giờ họ vừa mới tốt nghiệp, đang bận rộn đi khắp nơi tìm việc.
 
Ninh Tử Thu dường như cũng nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau, đều có chút cảm khái.
 
“Đúng rồi, cậu liên lạc được với Lạc Thần chưa?” Ninh Tử Thu hỏi.
 
Nói đến chuyện này, nụ cười của Hồ Linh Linh liền ẩn đi, cả khuôn mặt xị xuống, cô ấy lắc đầu.
 
Sau đó không bão hy vọng hỏi: “Còn cậu thì sao?”
 
Quả nhiên, Ninh Tử Thu cũng lắc đầu.
 
Hồ Linh Linh cắn môi: “Tôi gọi vào số của Lạc Thần, hoặc là không gọi được, hoặc là tắt máy.”
 
Ninh Tử Thu thở dài: “Số đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể cô ấy không dùng nữa rồi.”
 
Sau khi hai người ổn định chỗ ở, nghe ngóng được tin Tống Lạc đã trở về nhà cũ, có ý định đi tìm.
 
Cuối cùng vẫn không đi.
 
Với tính cách của Tống Lạc, có lẽ không muốn họ tìm đến.
 
“Nhưng rõ ràng đã nói rồi, sẽ liên lạc qua điện thoại mà.” Hồ Linh Linh buồn bã nói.
 
Ninh Tử Thu an ủi cô ấy: “Khi thầy liên lạc với tôi để thông báo khôi phục đi học, tôi đã cố ý hỏi thăm xem có liên lạc được với Lạc Thần không.”
 
Hồ Linh Linh truy hỏi: “Kết qua sao rồi?”
 
“Không được.” Ninh Tử Thu nói: “Nhưng chuyện trường học mở cửa lớn như vậy, cô ấy chắc chắn biết, biết đâu bây giờ đã ở trường rồi.”
 
Hồ Linh Linh sửng sốt.
 
Ngay sau đó phản ứng lại: Đúng vậy.
 
“Khoan đã... “ Cô ấy do dự: “Cậu có nghĩ Lạc Thần sẽ quay lại trường học không?”
 
Nhớ lại nếp sống của Tống Lạc ở lâu đài Lạc Thần.
 
Ninh Tử Thu há miệng, im lặng.
 
Hai người không nói gì nữa, chủ đề về Tống Lạc đến đây là kết thúc.
 
Thấy bầu không khí có phần nặng nề, Hồ Linh Linh chuyển sang chủ đề mới, kể về một số chuyện sau khi cô ấy và ba Hồ trở về quê.
 
Ninh Tử Thu cũng kể về một số chiến tích khi anh ta tham gia quân tình nguyện tái thiết.
 
Bầu không khí trở nên thoải mái, hai người vừa nói vừa cười.
 
Ra khỏi nhà ga, trường đã cử xe buýt đến đón, hai người lên xe, cảm thán nhìn tuyến đường bên ngoài cửa sổ.
 
Những tuyến đường này trước ngày mạt thế họ thường đi.
 
Sau ngày mạt thế, mặc dù họ sống ở lâu đài Lạc Thần nhưng sau đó cũng sẽ cùng những dị năng giả khác ra ngoài tìm kiếm vật tư.
 
Những nơi này họ đều đã từng tìm kiếm.
 
Đi ngang qua một cửa hàng.
 
Hồ Linh Linh kinh ngạc kêu lên: “Tử Thu nhìn kìa, cửa hàng đó đã đổi biển hiệu và mở cửa rồi.”
 
Con phố này đã được xây dựng lại, không còn thấy được diện mạo trước đây.
 
Nếu không phải cửa hàng đó để lại cho họ ấn tượng quá sâu sắc thì họ cũng sẽ không nhớ rõ như vậy.
 
Lúc đó Tống Lạc không có ở lâu đài Lạc Thần, Hồ Linh Linh thấy Ninh Tử Thu ngày càng lợi hại, cô ấy cũng muốn rèn luyện bản thân.
 
Vì vậy cô ấy, Ninh Tử Thu và một số dị năng giả khác cùng ra ngoài.
 
Kết quả là lần đó gặp nạn, họ buộc phải trốn trong cửa hàng đó.
 
Hồ Linh Linh vẫn luôn phụ trách hậu cần, chính xác hơn là phục vụ cho riêng Tống Lạc.
 
Cô ấy không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.
 
Thấy các đồng đội đều bị thương, trong khi có tới mấy con quái vật không cho họ thời gian thở dốc để tấn công dữ dội.
 
Cô ấy buộc phải tự mình chống đỡ.
 
Kết quả là thực sự chống đỡ được.
 
Cô ấy trực tiếp tiêu diệt một con quái vật, còn làm bị thương nặng một con, sức chiến đấu mạnh mẽ.
 
Lần đó họ có thể thoát hiểm, cô ấy cũng có công không nhỏ.
 
Hồ Linh Linh cũng không sợ bị cười: “Lúc đó thực ra tôi rất sợ, sau đó nhớ đến trước đây từng trò chuyện với Lạc Thần, cô ấy nói cô ấy cũng từng có lúc sợ hãi nhưng khi gặp nguy hiểm thì sợ hãi cũng vô dụng, chỉ thêm cản trở.”
 
“Vậy thì làm sao để vượt qua, không cần phải vượt qua, cảm xúc sợ hãi là điều mà ai cũng có.”
 
“Khi gặp nguy hiểm, hãy xem có muốn sống hay không, hoặc là biến nỗi sợ hãi thành sức mạnh, hoặc là chân mềm đầu hàng.”
 
Hồ Linh Linh không chỉ muốn mình sống, mà còn muốn đồng đội cùng sống.
 
Nghĩ như vậy, dường như cũng không còn sợ hãi nữa.
 
Hoặc có thể nói, lúc đó đã không còn thời gian để sợ hãi, ngay cả khi trong lòng đang run rẩy.
 
Ninh Tử Thu im lặng lắng nghe, sau đó bày tỏ quan điểm: “Thật khó để tưởng tượng ra dáng vẻ sợ hãi của Lạc Thần.”
 
Hồ Linh Linh vô cùng đồng cảm gật đầu.
 
Hai người đều không nhận ra, nói đi nói lại, lại nói đến Tống Lạc.
 
Không lâu sau, xe buýt dừng lại ở cổng trường.
 
Số sinh viên đến không nhiều, trường học trông có vẻ hơi trống trải nhưng lại rất náo nhiệt.
 
Nhiều sinh viên đang “Nhận họ hàng”, một khi gặp được bạn học quen biết, khó tránh khỏi việc mắt đỏ hoe tụ tập lại trò chuyện.
 
Sau đó Hồ Linh Linh thực sự nhìn thấy hai người quen.
 
“Đó không phải La Phàm và Tần Ngữ sao!”
 
Cũng vừa xuống xe buýt, La Phàm và Tần Ngữ, hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, không nói chuyện với nhau.
 
Thoạt nhìn giống như người lạ.
 
Ánh mắt vẫn luôn dõi theo hai người, Hồ Linh Linh bĩu môi, trong lòng muốn nói hai người này cư nhiên lại còn sống.
 
Nhưng lại thấy quá độc ác nên nuốt lời vào trong.
 
“Cũng không biết lúc đầu Lạc Thần tại sao lại thích La Phàm.” Hồ Linh Linh lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận