Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 91


Đối diện cậu ta.
 
Cơ thể người đàn ông bị bóng tối nuốt chửng, nửa khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, không nhìn rõ dung mạo cụ thể.
 
Anh ta ngồi yên trên một chiếc ghế rách nát, hai chân ưu nhã bắt chéo.
 
Nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Lục, trong bóng tối, anh ta từ từ nở một nụ cười đầy ác ý.
 
Đồng tử của Chu Tiểu Lục vô thức co lại.
 
Cậu ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có, cơ thể vốn bị điện giật đau đớn như không còn đau nữa.
 
Một nỗi sợ hãi và kinh hoàng từ tận sâu trong tâm hồn khiến cậu ta cảm thấy, thà rằng mình bị điện giật c.h.ế.t ngay từ đầu còn hơn.
 
Chu Tiểu Lục luôn cho rằng mình rất may mắn.
 
Khi mạt thế đến, cậu ta vẫn bình an vô sự ở nhà, sau đó thức tỉnh dị năng hệ nước cấp C, còn có hai thiên phú bẩm sinh.
 
[Đến cướp ngân hàng đi]: Có phải bạn từng tưởng tượng đến việc cướp ngân hàng mà không bị phát hiện không? Bây giờ, điều ước của bạn đã thành hiện thực.
 
Thực ra, năng lực này có thể giúp cậu ta ẩn thân.
 
[Mắt côn trùng]: có thể giúp tinh thần của cậu ta kết nối với bất kỳ con côn trùng nào, cùng chung sống với chúng.
 
Có lẽ vì cậu ta là người yêu thích côn trùng nên đã thức tỉnh được thiên phú bẩm sinh này.
 
Chu Tiểu Lục sử dụng hai năng lực này để sống khá tốt.
 
Đầu tiên, cậu ta dùng [Mắt côn trùng] để xem nơi nào có vật tư, sau khi xác nhận, cậu ta sử dụng [Đến cướp ngân hàng đi] để mang vật tư về nhà.
 
Cậu ta không muốn đến căn cứ.
 
Chỉ muốn an ổn ở nhà.
 
Tuy nhiên vài ngày trước, đột nhiên trong đầu cậu ta xuất hiện giọng nói của một người đàn ông.
 
Người đó bảo cậu ta đến nhà máy
 
bỏ hoang này.
 
Chu Tiểu Lục sợ đến mức không dám đi, quá kỳ lạ.
 
Nhưng cơ thể cậu ta hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của mình, cứ thế bị ép đến nhà máy.
 
Có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đợi ở đó.
 
Những ngày tháng bi thảm của cậu ta đã đến.
 
Người đàn ông đeo mặt nạ bảo cậu ta đi theo dõi chủ nhân của lâu đài Lạc Thần.
 
Bây giờ, hầu như tất cả những người sống sót ở Thành phố C đều biết đến sự tồn tại của lâu đài Lạc Thần.
 
Nơi này là nơi an toàn nhất ở Thành phố C.
 
Nếu muốn vào ở, phải ký khế ước chủ tớ với chủ nhân của lâu đài Lạc Thần.
 
Đối với nhiều người, hành vi này quá kỳ quặc.
 
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người lần lượt đến lâu đài Lạc Thần, danh tiếng của nơi này dần lan truyền.
 
Có thể xây dựng một tòa lâu đài lớn như vậy, còn có thể khiến quái vật và thây ma tránh xa, chủ nhân của lâu đài Lạc Thần hẳn là rất mạnh.
 
Để Chu Tiểu Lục đi theo dõi một người mạnh như vậy, làm sao cậu ta có thể làm được?
 
Nếu bị phát hiện thì còn gì nữa.
 
Nhưng cậu ta là tù nhân, ngoài việc đồng ý làm theo, cậu ta còn có thể làm gì khác?
 
Đến đây, Chu Tiểu Lục cảm thấy vận may của mình trong hơn hai mươi năm đầu đời đã dùng hết.
 
Cậu ta không hiểu, nếu người mang mặt nạ trắng mạnh như vậy, muốn tìm chủ nhân của lâu đài Lạc Thần thì cứ đi tìm là được.
 
Tại sao lại phải đến uy h.i.ế.p cậu ta, một tên tay sai nhỏ bé, để cậu ta làm việc cho mình.
 
...
 
Cảm nhận được nguy hiểm, Chu Tiểu Lục dịch chuyển về phía sau, ánh mắt hoảng loạn bất lực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Người đàn ông đối diện nhìn cảnh này mà không hề động lòng.
 
Một lát sau, cơ thể vốn đang dịch chuyển của Chu Tiểu Lục như bị một sức mạnh vô hình trói buộc.
 
Cậu ta cứng đờ, đôi mắt mở to dần, lòng trắng nhanh chóng bị những tia m.á.u vỡ ra bao phủ.
 
Người mang mặt nạ trắng thưởng thức một lúc lâu.
 
Anh ta đến Thành phố C một cách có chủ đích.
 
Trên đường đi, anh ta nghe một nhóm người nói rằng ở Thành phố C có một siêu cường giả lợi hại, mạnh đến mức ngay cả quái vật và thây ma cũng sợ.
 
Điều này khiến anh ta rất vui mừng.
 
Anh ta không sợ kẻ mạnh, chỉ sợ đối
 
phương không đủ mạnh.
 
Kẻ mạnh mới đáng để anh ta bỏ công sức.
 
Sau khi đến Thành phố C, người mang mặt nạ trắng không đến lâu đài Lạc Thần ngay mà tìm đến Chu Tiểu Lục, dùng cách vòng vo này để điều tra.
 
Hiệu quả chậm hơn một chút nhưng lại an toàn và ổn định.
 
Anh ta là một người cẩn thận.
 
Đặc biệt là đối phương thực sự rất mạnh.
 
Hệ lôi điện, hệ không gian, hệ nước.
 
Ba hệ dị năng cấp A.
 
Còn có rất nhiều thiên phú bẩm sinh.
 
Lý Thụ Vĩ ngu ngốc c.h.ế.t trong tay cô không oan.
 
Khi thợ săn đi săn, điều tối kỵ nhất là hấp tấp.
 
Nhưng một khi thành công, lợi ích sẽ vô cùng lớn.
 
...
 
Chu Tiểu Lục mặc dù không theo dõi được chủ nhân của lâu đài Lạc Thần.
 
Nhưng cũng mang về một số thông tin hữu ích.
 
Ví dụ như------
 
Bên cạnh chủ nhân của lâu đài Lạc Thần có một cô gái tên là Hồ Linh Linh.
 
“Lạc Thần..."
 
‎Người mang mặt nạ trắng nhấm nháp hai chữ này một cách thích thú.
 
Một lát sau, anh ta nói với Chu Tiểu
 
Lục đang nằm bất động trên đất:
 
“Đáng tiếc, ngươi không thể nhìn
 
thấy ngày ta g.i.ế.c thần.”
 
Sau trận chiến này, bên ngoài lâu đài Lạc Thần có thêm một vòng thú gai nhọn làm vệ binh.
 
Một khi có quái vật đến.
 
Thủ lĩnh thú gai nhọn sẽ tiến lên giao lưu với đối phương một hồi.
 
Giao lưu xong, những con quái vật đó quay người rời đi, không chút do dự.
 
Hệ thống chuyển tiếp cho Tống Lạc.
 
Thủ lĩnh thú gai nhọn nói với những con quái vật đó như sau:
 
-------"Anh em, nghe lời tôi khuyên, không muốn biến thành như tôi thì mau đi đi, con quỷ bên trong đó các anh không chọc nổi đâu.”
 
-----"Tôi bị bắt thế nào à? Còn bị bắt thế nào nữa. Đánh không lại chứ sao."
 
-----"Phi! Tôi yếu à? Là con quỷ đó mạnh quá, anh không tin thì cứ thử đi."
 
...
 
Kết quả không một con quái vật nào dám thử.
 
Dù sao thì thủ lĩnh thú gai nhọn cấp ba cũng bị hành hạ thành ra thế này.
 
Chúng chế nhạo cho hả hê cũng được nhưng con nào cũng tự biết mình.
 
Trước khi không nắm chắc tuyệt đối, vẫn nên tạm thời quan sát thì hơn.
 
Chỉ là nhìn những thức ăn bên trong đó mà không được ăn, quả thực là cực hình.
 
Điều khiến thủ lĩnh thú gai nhọn tức giận nhất là.
 
Mẹ nó.
 
Cùng với bầy đàn của nó không ưa nhau, vậy mà ngày nào cũng chạy đến xem nó làm trò cười!
 
Hệ thống chuyển tiếp xong thì từ từ nói ra mục đích của mình: “Ký chủ, cô có thấy lực lượng vũ trang của lâu đài có hạn không?”
 
Vài ngày trước, hệ thống đã về cục hệ thống một chuyến, lo lắng nộp báo cáo công việc nửa năm.
 
Sợ thần chủ cho rằng nó làm việc lười biếng, dù sao thì ký chủ của nó căn bản không đi theo cốt truyện trong sách, cũng không làm nhiệm vụ, chắc chắn là do nó đốc thúc không đủ.
 
Điều bất ngờ là thần chủ không nói gì cả. Không bình luận cũng không chỉ trích, càng không khen ngợi.
 
Điều này khiến hệ thống càng thêm lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận