Ta Là Cô Gái Đơn Giản, Thế Thôi

Chương 16: Canh


"Lời này của Thành An Bá là có ý gì?"
"Mới vừa nghe được Thế Tử và Khang Ninh Quận Chúa đàm luận về quân tử, ta chỉ có chút nhận xét. " Dung Hà quay đầu cho Ban Họa một cái lễ: "Quân tử không lo, không sợ, không bị mê hoặc, tại hạ chỉ là một tục nhân trong chúng sinh, không nhận nổi tán dương của Ban Quận Quân."
Được khen, thậm chí được chính miệng bệ hạ tán thưởng mà Dung Hà còn nói mình không phải đạo quân tử, thế mà Thế Tử Huệ Vương Phủ này đã từng không tôn trọng trưởng bối lại tự xưng là quân tử, thật châm chọc.
Ban Họa nghe ra Thành An Bá đang trào phúng Tưởng Ngọc Thần, lập tức nhỏ giọng cười trộm, quay đầu nhìn Khang Ninh Quận Chúa đang tức giận đến mắt muốn phun lửa, nàng liếc mắt trở về.
Dung Hà không có ý định nói nhảm với Tưởng Ngọc Thần, thấy mặt Tưởng Ngọc Thần đen thui không nói nên lời, y liền quay đầu nhìn về phía Ban Họa nói: "Ban Quận Quân, Khang Ninh Quận Chúa, mời đi hướng này."
"Làm phiền Thành An Bá." Khang Ninh đè xuống cơn tức trong lòng, cười gượng với Dung Hà.
Dung Hà gật đầu với nàng ta một cái.
Mắt Vương Đức nhìn Khang Ninh Quận Chúa, tính cách vị này với Ban Quận Quân thật đúng là không giống nhau, nếu như Thành An Bá dùng thái độ này đối với đệ đệ Ban Quận Quân, với tính tình nóng như lửa của Ban Quận Quận chắc chắn sẽ tranh cãi với Thành An Bá, sao có thể cười gượng như thế được.
Một tiểu cô nương còn rất trẻ nhưng tâm tư đã trầm như vậy, cuộc sống sau khi xuất giá làm sao mà trải qua đây?
Thấy bọn họ chạy tới, Vân Khánh Đế không có hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ vẫy tay với Dung Hà và tỷ đệ Ban Họa: "Mấy đứa trẻ này thật là ham chơi, các ngươi tới xem một chút, mấy vị tiễn thủ này ai sẽ thắng?"
Về phần Khang Ninh Quận Chúa và Tưởng Ngọc Thần cũng theo đến bị lão nhân gia quên mất, ngay cả nhìn ông cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đương kim bệ hạ tương đối hẹp hòi, còn thích giận chó đánh mèo, cho nên cả nhà Huệ Vương ở trước mặt ông, từ trước đến nay đều phải thu mình mà sống. Thậm chí Ban Họa còn hoài nghi, nếu không phải tiên đế viết trong di chiếu bảo bệ hạ chiếu cố thật tốt vị đệ đệ này, chắc chắn ông đã g.i.ế.c sạch cả nhà họ.
"Bệ hạ, ta nhìn không ra." Ban Họa nhìn một tràng võ sĩ mặc trang phục kỵ sĩ, lắc đầu nói: " Không phải ngài làm khó ta chứ?"
Vân Khánh Đế thích tính cách không biết sẽ nói thẳng của nàng: "Vậy ngươi tùy ý chọn một người."
Có thái giám bưng một cái khay tới, bên trong đó để thẻ tên, chính là tên của những võ sĩ.
Ban Họa nhìn một chút, chọn lấy tên một người ra.
"Nhanh như vậy đã chọn được rồi?" Vân Khánh Đế kinh ngạc nhìn Ban Họa, có phải không biết chọn người nào không?
"Tên của hắn may mắn nhất, chọn hắn nhất định không sai." Ban Họa cười híp mắt để Vân Khánh Đế nhìn tên, sau đó để thẻ tên vào bình ngọc cách nàng không xa.
"Cao Vượng Thịnh..." Vân Khánh Đế lập tức bật cười, tên này quả thực có chút tục khí, nhưng cũng thật may mắn.
"Quân Phách, Hằng tiểu tử, các ngươi cũng đến chọn một cái đi." Tâm tình Vân Khánh Đế cực tốt vung tay lên bảo Ban Hằng và Dung Hà đến chọn.
"Bệ hạ, ngài biết ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ phải động não." Ban Hằng cũng chọn thẻ tên của Cao Vượng Thịnh ném vào bình ngọc.
"Ta tin tưởng tuệ nhãn của Ban Quận Quân." Dung Hà cười, trực tiếp cầm thẻ tên của Cao Vượng Thịnh bỏ vào.
Vân Khánh Đế rất hài lòng với điểm này của Dung Hà, biết ông thích ai hay ghét ai, mỗi tiếng nói cử động mặc dù phong độ nhẹ nhàng, nhưng không quá kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Nghĩ đến nhiều chuyện không lớn trên triều, nhưng mỗi một đại thần đều dùng giọng nói vang dội của mình, chuyện lớn bằng hạt vừng cũng làm cho trời đất mù mịt, ông hận không thể khiến trên dưới cả triều đều giống như Dung Hà, thì ông có thể thanh tĩnh không ít.
Ban Họa quay đầu nhìn Dung Hà, Dung Hà cũng quay đầu nhìn nàng, y nhìn nàng cười thân thiện một cái.
Loại ánh  mắt này ngay cả nàng nhìn cũng không tin, nhưng người khác lại có cảm giác rất tin tưởng, thật sự là quá tốt đẹp.
Khang Ninh thấy Dung Hà cười với Ban Họa hết sức dịu dàng, nội tâm như d.a.o cắt khó chịu, thế nhưng trên mặt nàng ta không dám có nửa phần bất mãn, cho dù Hoàng Thượng xem huynh muội bọn họ là không khí, nàng ta cũng chỉ có thể đứng ở một bên, duy trì khuôn mặt tươi cười.
"Muội muội." Tưởng Ngọc Thần đi đến trước mặt nàng ta, trên nét mặt mang theo vẻ áy náy: "Để ngươi chịu ủy khuất."
Khang Ninh lắc đầu, cắn môi không nói gì. Tính nàng ta ủy khuất gì chứ, chí ít được ăn được mặc, những năm này ca ca phiêu bạt bên ngoài, không biết chịu bao nhiêu đau khổ.
Đúng lúc này, trên trận đột nhiên truyền ra tiếng vỗ tay, âm thanh ủng hộ, Khang Ninh nghe thấy tiếng thái giám gõ chuông trên sân tập bắn.
"Cuộc tranh tài b.ắ.n cung kết thúc, người thắng trận, Cao Vượng Thịnh!"
Khang Ninh cười khổ, có ít người sinh ra số đã tốt, coi như tùy tiện nói một câu, đều có thể trở thành sự thật.
Thế nhưng dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ?
Ông trời sao mà bất công?
"Ngươi chính là Cao Vượng Thịnh?" Vân Khánh Đế nhìn tiễn thủ đang khom người trước mặt mình, người này dáng người gầy lùn, bề ngoài xấu xí, thậm chí đứng ở trước mặt ông còn vô cùng rụt rè, nhìn thế nào cũng không giống như một thiện xạ.
Nhưng gã ta đã thắng mọi người, trở thành người thắng sau cùng.
"Bẩm bệ hạ, chính là mạt tướng."
"Ban nha đầu, vẫn là ánh mắt của ngươi tốt, nhiều người như vậy mà chọn trúng hắn. " Vân Khánh Đế đưa tay chỉ Dung Hà và Ban Hằng: "Chứng tỏ các ngươi đều có ánh mắt tốt."
"Đa tạ bệ hạ khích lệ. " Ban Hằng cười xán lạn: "Năm nay đã trôi qua hơn nửa, đây vẫn là lần đầu tiên bệ ha khen ta đấy."
Vân Khánh Đế lập tức bị lời nói của Ban Hằng chọc cười, biểu chất này thường ngày có bao nhiêu hoàn khố, ông sớm đã nghe thấy. Nhưng đứa nhỏ này mặc dù hoàn khố, cũng không đến mức hoang đường, cho nên chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn, ông sẽ mở một mắt nhắm một mắt, xem như chuyện gì cũng không biết.
Lời này của Ban Hằng không chỉ chọc cười Vân Khánh Đế, ngay cả Hoàng Hậu và mấy vị Công Chúa cũng cười theo.
Cùng người khác xem ra, Ban Hằng cố ý chọc cười Vân Khánh Đế, nhưng mà trong lòng Ban Họa lại hiểu rõ, đệ đệ nàng đang thật tâm thật ý cảm kích bệ hạ.
Bên sân tập b.ắ.n này náo nhiệt, doanh trướng bên kia có vẻ hơi vắng lạnh. Lý Tiểu Như ôm chăn mền ngồi trên giường ngẩn người, ngay cả khi Thạch Phi Tiên đi đến cũng không phát hiện.
"Tiểu Như. " Thạch Phi Tiên đưa tay huơ huơ trước mặt nàng ta: " Vừa rồi ta nghe nô tỳ bên cạnh nói ngươi bị xỉu, là sao thế?"
Lý Tiểu Như muốn kể chuyện xảy ra ban nãy nhưng lời nói đến bên miệng nàng ta lại nghĩ tới tính tình Ban Họa không dễ tiếp cận, lại nuốt xuống, lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là đầu có chút choáng."
Ánh mắt Thạch Phi Tiên đảo qua trên mặt nàng ta, lập tức cười nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, ngựa cũng đừng cưỡi."
Nghe Thạch Phi Tiên căn dặn tỉ mỉ, trong lòng Lý Tiểu Như có chút áy náy: "Đúng rồi, vừa rồi Khang Ninh Quận Chúa và Ban Họa xảy ra tranh chấp, Thành An Bá có đến khuyên ngăn."
"Thành An Bá sao lại quản chuyện này?" Nụ cười trên mặt Thạch Phi Tiên có chút cứng ngắc, sau đó dịu dàng thay Lý Tiểu Như đắp kỹ mền: "Trước tiên nên nằm nghỉ, hộ vệ bên cạnh ta săn được hai con gà rừng, ta đã cho người đi nấu một con, sau đó sẽ cho người đưa tới."
"Được, làm phiền ngươi..."
"Chúng ta mặc dù không phải tỷ muội, nhưng tình như tỷ muội, nếu như ngươi cứ nói như vậy, thì xem ta thành người ngoài rồi." Thạch Phi Tiên giống như vô ý nói: " Nói đến chuyện Thành An Bá đến khuyên ngăn hai nữ tử không quen, ta còn không thể vì ngươi bày tỏ chút tấm lòng sao?"
"Chuyện kia là, lúc ấy Thành An Bá còn dẫn theo tùy tùng Vương Đức bên cạnh bệ ha. " Lý Tiểu Như hơi có chút khinh miệt nói: " Nếu không phải là ý của bệ hạ, Thành An Bá sao có thể đi nhúng tay vào chuyện của nữ nhân."
"Có lẽ Thành An Bá thấy Ban Họa xinh đẹp, nói không chừng là anh hùng cứu mỹ nhân đấy chứ. " Nụ cười trên mặt Thạch Phi Tiên càng đậm, giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc: "Thường nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
"Nàng ta tính là yểu điệu thục nữ gì chứ. " Nghĩ đến cái miệng của Ban Họa, Lý Tiểu Như nuốt phía sau xuống, tán dương Thạch Phi Tiên: "Yểu điệu thục nữ để hình dung ngươi còn tạm được."
Thạch Phi Tiên bị nàng ta nói vậy thì mặt đỏ bừng, vội vàng ra khỏi doanh trướng.
Hoạt động đi săn ngày một kết thúc, Ban Hằng theo Ban Họa về doanh trướng: "Tỷ, sao hôm nay ta cảm thấy Thành An Bá đang giúp chúng ta?"
Mặc dù hắn ít đọc sách, nhưng đầu óc không ngốc, Thành An Bá rõ ràng đã lệch về bên họ.
"Hắn đương nhiên phải giúp chúng ta." Ban Họa vươn ba ngón tay: "Ta đã đưa hắn hai con gà rừng, một con thỏ mập."
Nói đến đây, Ban Họa cảm thấy mình thật có dự kiến trước, có chút tự đắc giơ cằm.
Ban Hằng nghĩ, Thành An Bá này thật dễ mua chuộc, hai con gà rừng và một con thỏ hoang thì đã xong.
"Ban Thế Tử, Ban Quận Quân." Hai vị hộ vệ áo lam đi tới, mỗi người bọn họ trong tay cầm một cái khay, phía trên đó để thịt hươu và m.á.u hươu.
"Tại hạ là hộ vệ phủ Thành An Bá, những vật này là Bá gia phân phó chúng ta đưa tới, hi vọng hai vị có thể quang minh mà nhận lấy."
Ban Hằng sửng sốt một chút, bảo hộ vệ khác đứng trước doanh trướng cầm lấy rồi nói: "Làm phiền hai vị, ta thay mặt tỷ tỷ xin cảm tạ Thành An Bá."
"Thế Tử nói quá lời." Hai tên hộ vệ hành lễ lui ra, có thể nhìn ra được phương pháp Thành An Bá dạy dộ thuộc hạ thật quy củ sâm nghiêm.
"Tỷ. " Ban Hằng chỉ thịt hươu: "Đây là đáp lễ?"
Thịt hươu so với thịt thỏ, gà rừng quý hơn rất nhiều, đây là lời mà nhà họ kiếm được à?
Hai tên hộ vệ sau khi trở về, liền đem sự tình báo cáo cho Dung Hà, đoạn đối thoại kia của tỷ đệ họ đã bị hai tên hộ vệ nghe thấy.
"Bởi vì đưa ta con mồi, cho nên cảm thấy ta sẽ giúp nàng?" Dung Hà cười khẽ một tiếng, tiếng cười có chút ý vị sâu xa.
Y mở nắp canh, một cỗ nhiệt từ bên trong chung canh toát ra, mùi thịt gà nồng đậm rất nhanh bao phủ toàn bộ doanh trướng.
Gà rừng thịt mềm, không mập không ngán, canh dễ uống, thịt cũng có thể vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận