Ta Là Cô Gái Đơn Giản, Thế Thôi
Chương 83
Càng đi vào nội viện, Dung Hà có thể nhìn thấy nhiều đồ vật nhà khác không có khả năng xuất hiện.
Đệm ghế mềm, xích đu, võng, ghế dựa nệm êm, còn có hoa quả tươi trên bàn, rõ ràng nhất vẫn là giữa sân đắp một cái đài, nhìn có chút dở dở ương ương.
"Trong phủ nuôi mấy ca cơ và người viết tiểu thuyết, có đôi khi phu nhân và Quận Chúa sẽ cho các nàng tới biểu diễn một đoạn. " Quản gia để ý tới ánh mắt Dung Hà, mỉm cười giải thích nói: " Bá gia, mời."
"Được. " Dung Hà nhẹ gật đầu, lập tức nói: " Sau này trở về, ta cũng cho người dựng đài tại nội viện."
Quản gia cười không nói gì, rất nhiều câu không phải một hạ nhân như ông nên nói: "Bá gia, là chỗ này. Ngày thường các chủ tử thích dùng cơm chung với nhau, không cần người hầu hạ." Ông dẫn Dung Hà tiến vào nội môn, đứng trên thềm đá nói: " Quốc Công gia, Thành An Bá đã đến."
Dung Hà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên nhà, trên đó viết ba chữ "Thao Thiết các", kiểu chữ ưu mỹ mười phần, đại khí nhưng không mất đi nét xinh đẹp, giống như kiểu chữ của nữ tử.
"Mời vào."
Bên trong truyền đến tiếng Ban Hoài, Dung Hà sửa sang lại áo bào, đi vào cửa.
"Vãn bối bái kiến bá phụ, bá mẫu." Dung Hà hành lễ với nhị lão, thấy Ban Họa đang cười với y, nhịn không được cười đáp trả nàng.
Cười xong, y mới giật mình hoàn hồn, bao lâu rồi y chưa từng làm ra hành động thất lễ như vậy?
"Ngồi đi, nhà chúng ta không phải người để ý quy củ. " Ban Hoài thấy y phục trên người Dung Hà chưa thay, vẫn là bộ trông thấy ban nãy: "Dùng cơm chư?"
Dựa theo quy củ người đọc sách, xem như vô dụng, cũng muốn nói đã dùng lắm.
Mắt Dung Hà nhìn Ban Hoài và Ban Họa, chậm rãi lắc đầu nói: "Mới vừa đi một chuyến đến Đại Lý Tự, còn chưa dùng cơm."
"Người trẻ tuổi sao có thể không ăn cơm. " Ông kêu hạ nhân đến, để bọn họ đi chuẩn bị ngay lập tức.
"Bá phụ, sao có thể được " Dung Hà bận bịu nói: " Ta..."
"Mới vừa rồi không phải nói sao, nhà chúng ta không nói những thứ quy củ vô dụng kia. " Ban Hoài đứng dậy vỗ vai y: "Đói bụng thì ăn, khát thì uống, nói đạo lý cũng không thể để bụng của bản thân ấm ức. Cũng may người một nhà chúng ta vừa rồi dùng cơm chưa nhiều, coi như con ăn cùng chúng ta nhé."
Sau gần nửa canh giờ, mấy bát nóng hổi, một đống thức ăn bày trên bàn.
Cơm canh quả thực không tính là chú trọng, nhưng khẩu vị Dung Hà lại vô cùng tốt. Hình như thật lâu y không ăn chung với người khác, cứ như vậy ăn mì, thậm chí thật thà không để ý chuyện ăn uống, có thể nói chuyện lúc dùng cơm.
"Tỷ, sao tỷ ăn ít thế?" Ban Hằng ngồi bên người Ban Họa, tách nàng và Dung Hà ra: "Có phải lúc trong cung đã ăn rồi?"
Ban Họa gật đầu: "Ta chỉ nhàm chán, tùy tiện ăn chung một ít với mọi người." Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hà: "Chàng mới vừa nói đi Đại Lý Tự à?"
"Đúng, ta và người Đại Lý Tự có chút giao tình, cho nên ở nơi đó nói thêm vài câu với bọn họ về bản án này. " Dung Hà nhìn Ban Hoạ đang cười, không nhịn được cười theo: "Nàng vào cung, thuận lợi chứ?"
Ban Họa gật đầu: "Bệ hạ và nương nương đều nói, muốn tra rõ việc này."
Dung Hà nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Sớm biết Họa Họa lợi hại như vậy, ta sẽ không đi Đại Lý Tự rồi."
"Không thể nói như thế, cái này gọi là hai bút cùng vẽ nha. " Ban Họa thấy Dung Hà vì chuyện phụ thân nàng hao tâm tốn sức như thế, thế là đẩy đồ ăn trước mặt mình lên trước mặt Dung Hà: "Đây, cái này cho chàng."
"Cảm ơn."
Ban Hằng ngồi giữa hai người:...
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình là dải ngân hà mỗi đầu tách Ngưu Lang và Chức Nữ.
Dùng xong cơm, bốn người Ban gia lười biếng ngồi trên ghế mềm, Dung Hà ngồi thẳng lưng, kém chút bắt chước họ ngồi cong cong vẹo vẹo. Cũng may thói quen sinh hoạt nhiều năm kịp thời ngăn trở y, y vẫn ngồi ưu nhã như cũ công tử văn nhã cực hạn.
Bản án vừa xảy ra, Dung Hà cũng không thễ suy đoán hung thủ là ai, trước đó y đoán người ám sát Ban Hoài, cùng người ám sát Triệu cổ là một người. Nhưng rất nhanh y đã vứt ý nghĩ này, sát thủ ám sát Triệu cổ rất chuyên nghiệp, hung khí gây án cũng cố ý chọn loại ngoại tộc thường sử dụng. Một là để người ta đoán không được thân phận cụ thể của hắn ta, hai là vì để bệ hạ không dám gióng trống khua chiêng điều tra.
Nga Pha tộc tuy là nơi nhỏ, thế nhưng nước phụ thuộc Đại Nghiệp không ít, việc này nếu làm lớn chuyện, đối với yên ổn xung quanh Đại Nghiệp sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ binh mã Đại Nghiệp sớm đã không cường tráng bằng dĩ vãng, nếu nhiều nước liên hợp làm địch của Đại Nghiệp, Đại Nghiệp có thể thắng hay không là hai chuyện.
E là cho dù là thắng lợi, cũng là thắng thảm.
Cho nên bệ hạ không dám đánh.
Lần ám sát Ban Hoài này là hung thủ khác, bọn họ đều là tiểu lưu manh không ra gì, ngày thường làm chuyện trộm gà bắt chó, bởi vì sống không vượt qua nổi mới bí quá hoá liều, nghĩ thủ đoạn g.i.ế.c người cũng không ra gì như thế. Phàm là người có tâm kế, có thủ đoạn, khó có khả năng dùng loại manh này để làm việc.
Án của Triệu Cổ, có khả năng liên lụy đến quốc gia đại sự, mà vụ án này của Ban Hoài, có thể là thù riêng.
Ban Hoài là hạng người gì, y đã sớm biết. Tính cách lười nhác, không muốn phát triển, nhưng người này lại có một đặc điểm rất rõ ràng, chính là thức thời. Nhiều chuyện xưa nay không làm, mặc dù không phải nhân sĩ thiện tâm gì, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu, thậm chí ngay cả rượu hoa cũng không uống.
Trên thực tế, khi y biết Ban Hoài chưa từng uống rượu hoa, vô cùng ngạc nhiên. Hoàn khố nổi danh Đại Nghiệp, vậy mà chưa bao giờ vào ngõ hẻm trăng hoa, cũng chưa từng vào sòng bạc, cũng không vào quán rượu, một người như vậy, đến tột cùn là như thế nào truyền ra thanh danh hoàn khố?
Trước kia Dung Hà không rõ, cho đến khi cầu kiến Trưởng Công Chúa, nhìn đồ vật Trưởng Công Chúa để lại cho ông ấy, mới biết được là vì sao.
Gần vua như gần cọp, trong vàng son đầy độc, Ban gia chỉ cầu sống an ổn mà thôi.
Có lẽ là bầu không khí Ban gia quá mức thân thiết, Dung Hà bất tri bất giác đợi ở Ban gia đến trưa, lại ở Ban gia ăn xong cơm tối, mới đứng dậy cáo từ.
Lúc y đi tới cửa, thì thấy Ban Họa đuổi theo.
"Chàng chờ một chút." Ban Họa thấy y chỉ dẫn theo mấy hộ vệ tới: "Ta không biết người nào đang tính kế Ban gia, cũng không biết đến tột cùng hắn ta muốn làm gì, chàng đã đính hôn với ta, mọi chuyện hãy cẩn thận chút."
Dung Hà không nghĩ tới nàng cố ý đuổi theo, lại vì chuyện này, ngẩn người rồi gật đầu nói: "Được."
Ban Họa cười, sau đó vỗ tay, bốn tên hộ vệ đi ra phía sau nàng: "Bốn người bọn họ đều do năm đó tổ phụ tự mình chọn lựa cho ta, trời tối đường trơn, để bọn họ đưa chàng về."
Dung Hà nhìn bốn tên hộ vệ phía sau lưng Ban Họa, tuổi tác bốn người này ước chừng đã hai lăm hai sáu tuổi, hẳn là từ nhỏ đã xem như thân vệ mà bồi dưỡng, cho nên thái độ với Ban Họa vô cùng cung kính. Xem ra lão Tĩnh Đình Công đã suy tính từ sớm, cho nên mới an bài cho hậu thế những hộ vệ trung tâm này.
Y nhẹ gật đầu, không từ chối ý tốt của Ban Hoạ.
Ban Họa lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Trên đường cẩn thận."
“Ừm." Dung Hà bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng phủi lá cây trên vai nàng: "Nàng an tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Ban Họa nháy cặp mắt sáng ngời nhìn y, không nói gì.
Dung Hà xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt nàng, trầm giọng nói: "Mắt Hoạ Hoạ, thật đẹp."
Ban Họa trừng mắt nhìn, lông mi thật dài quét tới quét lui trong bàn tay y.
"Nói mắt ta đẹp, còn che khuất nó. " Ban Họa bắt lấy cổ tay y, kéo tay y xuống: "Chàng đang ghen ghét mắt ta đẹp hơn chàng ư."
Dung Hà cười ra tiếng: "Mắt Họa Họa quá đẹp, ta không nỡ để người khác nhìn thấy."
Ban Họa:???
Đây là ý nghĩ quái lạ gì?
Nàng nhón chân lên, hai tay che mặt Dung Hà lại: "Khuôn mặt này của chàng tuấn tú như vậy, ta còn chưa bảo chàng che lại. Làm người nên rộng lượng hơn một chút."
Dung Hà xùy cười, khí nóng ở mũi phả lên tay Ban Hoạ, nàng cảm thấy lòng bàn tay mình có chút ngứa, sau đó... Đưa tay nắm mũi Dung Hà. Sự thật chứng minh, nam nhân dù đẹp hơn nữa, mũi bị bóp lại, cũng sẽ trở nên không dễ nhìn.
"Hì hì, mũi heo." Ban Họa ngắt mũi hai lần, cảm nhận được đầy đủ xúc cảm làn da non mềm của mỹ nam là thế nào, mới hài lòng thu tay lại.
"Họa Họa. " Cặp mắt đào hoa đen nhánh của Dung Hà nhìn nàng: "Hành vi này của nàng, có tính là đùa giỡn không?"
Ban Họa quay mặt: "Sờ mũi của vị hôn phu mình, sao có thể tính là đùa giỡn được?"
"Như vậy phải không?" Dung Hà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng một cái. Bởi vì động tác của y thực sự quá nhẹ, nhẹ đến khiến Ban Họa coi đây là ảo giác.
Trên mặt Dung Hà lộ ra một nụ cười xán lạn: "Nàng sờ soạng ta, ta liền là người của nàng, sau này nàng phải có trác nhiệm với ta."
Ban Họa kinh ngạc nhìn hai mắt mê người của Dung Hà, ngơ ngác gật đầu.
Cho đến khi Dung Hà cưỡi lên ngựa, nàng còn có chút không bình tĩnh nổi.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì cặp mắt kia thực sự quá đẹp. Trước kia nàng thường xuyên nhìn mắt Dung Hà, nhưng chưa từng phát hiện mắt Dung Hà đẹp như hôm nay.
Đen kịt, lóe sáng, trong cặp mắt kia còn in bóng của nàng, khi đôi mắt này cong lên cười, trái tim nàng run rẩy theo.
Thế gian có sự tuyệt sắc này, nhìn sang nam nhân khác, tất cả đều biến thành cặn bã.
Nam nhan họa thủy, Ban Họa nàng từ hôm nay trở đi, ánh mắt nhìn sắc đẹp lại phải đề cao, cuộc sống sau này sống thế nào đây.
Nửa đường về nhà, Dung Hà thấy Thạch Tấn đang nhàn rỗi, hai người thi lễ với nhau xong, riêng phần mình rời đi, không hàn huyên nửa câu.
"Đại nhân. " Một cấm vệ quân đi theo sau lưng Thạch Tấn nói: " Trong mấy tên hộ vệ vừa rồi đi theo sau lưng Thành An Bá, có mấy người bên cạnh Phúc Nhạc Quận Chúa."
Tay Thạch Tấn nắm chặt dây cương lại, quay đầu hỏi thăm: "Sao ngươi biết được?"
Cấm vệ quân nghe vậy đỏ mặt nói: "Phúc Nhạc Quận Chúa là mỹ nhân như vậy, chỉ cần nàng đi ra ngoài, những huynh đệ chúng ta tránh không được liền... Liền lén nhìn nhiều hơn mấy lần, nàng thường mang theo thân vệ bên người, chúng ta đã sớm nhìn quen mặt."
Nói xong lời này, hắn lo lắng bị Thạch Tấn trách phạt, lại bổ sung: "Đại nhân, những huynh đệ chúng ta không dám nhìn nhiều, không dám tự ý rời vị trí, nhưng có đôi khi mắt không nghe lời, nhìn nhiều một chút, một chút xíu thôi."
"Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, không trách các ngươi." Thạch Tấn hít sâu một hơi khí lạnh ban đêm: "Có thể là Phúc Nhạc Quận Chúa không yên lòng về hắn, cho nên phái người tiễn hắn về nhà."
"Nào có nữ nhân phái người đưa nam nhân về nhà. " Cấm vệ quân này sờ cằm, giọng có chút chua: "Nhưng Thành An Bá này có diễm phúc tốt, thế mà có thể làm vị hôn phu của Phúc Nhạc Quận Chúa.”
Những binh lính như họ không hiểu thi hoạ, theo bọn họ nghĩ, Phúc Nhạc Quận Chúa đẹp vô cùng, ai có thể lấy được người đó có may mắn.
Khẩu vị của võ tướng và người đọc sách, rất khác biệt đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận