Ta Là Cô Gái Đơn Giản, Thế Thôi
Chương 81
"Lưu đại nhân."
"Thành An Bá, mời ngài ngồi." Lưu Bán Sơn để một thuộc hạ ra ngoài pha trà, sau đó nói: " Không biết Thành An Bá đến, là có chuyện gì?"
"Tất nhiên là vì Tĩnh Đình Công gặp chuyện. " Dung Hà nói: " Không biết hiện tại đại nhân có phát hiện gì chưa?"
"Nơi chậu hoa rơi xuống chúng ta đã biết, miệng bọn thích khách cũng không nghiêm, chúng ta hỏi cái gì bọn họ liền đáp cái đó, hẳn không phải là thích khách chuyên nghiệp, hiện tại vấn đề khó giải quyết duy nhất chính là làm sao bắt chủ sử sau màn."
Lưu Bán Sơn không giấu diếm bản án, đợi cấp dưới rót trà ngon rồi, hắn nói với cấp dưới: " Tất cả các ngươi lui xuống đi, ta và Thành An Bá nói riêng một chút."
Toàn bộ Đại Lý Tự không ai không biết Tĩnh Đình Công là nhạc phụ tương lai của Thành An Bá, mặc kệ y và Phúc Nhạc Quận Chúa đến tột cùng có tình cảm thật hay không, lúc này Thành An Bá không thể thờ ơ, cho nên hiện tại Thành An Bá tới, bọn họ đều hiểu.
Đợi sau khi những người khác lui ra ngoài, Lưu Bán Sơn nói: "Bốn thích khách, trong đó có một tên còn hôn mê, ba tên khác bị thương rất nghiêm trọng. Bá gia, Phúc Nhạc Quận Chúa có... Võ nghệ không tầm thường."
Dung Hà nâng chung trà lên nhấp môi: "Sau này ta không cần lo lắng mai sau nàng chịu thiệt thòi, rất tốt."
Đến cùng Lưu Bán Sơn không nói thêm gì nữa, hắn cao giọng nói: " Xin Thành An Bá yên tâm, hạ quan nhất định mau chóng điều tra rõ án này."
"Dung đại nhân. " Khanh Đại Lý Tự đi đến, đưa tay thi lễ với Dung Hà, Dung Hà đứng dậy đáp lễ với ông, ông bận bịu nghiêng người né qua: "Dung đại nhân, vụ án này chúng ta nhất định dụng tâm tra, sao có thể làm phiền ngươi tự mình chạy chuyến này."
"Đúng lúc hôm nay ta nghỉ, liền đến quấy rầy đại nhân, đại nhân không ngại tại hạ phiền chứ."
"Hì hì " Khanh Đại Lý Tự cười bồi: "Dung đại nhân nói quá lời, ngươi có thể tới, tất nhiên hạ quan hoan nghênh rồi." Thân là Khanh Đại Lý Tự, ông biết một số chuyện người khác không biết, nói thí dụ như bên cạnh bệ hạ có mật thám của mình, dò xét là người nào, thủ lĩnh là ai, những người này không có gì không biết.
Khanh Đại Lý Tự hoài nghi khả năng của Dung Hà, nhưng lại cảm thấy dạng người này không thích hợp làm mật thám, cho nên chỉ bán tín bán nghi, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến kính sợ ông dành cho Dung Hà.
"Đại nhân làm việc, ta đương nhiên yên tâm. " Dung Hà cười nhạt: "Ta chỉ không đành lòng vị hôn thê vì chuyện này mà tức giận, cả ngày thấp thỏm lo âu, cho nên mới tới nơi này quấy rầy chư vị, mong chư vị tha lỗi nhiều hơn."
Khanh Đại Lý Tự pha trò gượng cười, Thành An Bá đang tạo áp lực với bọn họ.
"Không biết bên Tĩnh Đình Công..."
"Tĩnh Đình Công bị kinh sợ, đã hồi phủ nghỉ ngơi. Còn Phúc Nhạc Quận Chúa..." Dung Hà nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, sau đó dùng nắp hớp nhẹ lên miệng chén, hớp đến tâm lý Khanh Đại Lý Tự bất ổn, chỉ cầu Dung Hà có thể cho ông thoải mái một chút.
"Quận Chúa là một nữ lưu, thấy phụ thân gặp khó khăn, trong lòng khó chịu vạn phần, hiện nay đã vào cung cầu kiến bệ hạ." Dung Hà thở dài: "Bệ hạ đối đãi Ban gia thế nào, trong lòng ngươi cũng rõ, cho nên vụ án này kéo không được, sẽ làm lửa giận trong lòng bệ hạ càng lớn, đến lúc đó ai tới giúp đại nhân gánh tội danh hành sự bất lực này?"
"Đa tạ Dung đại nhân nhắc nhở, hạ quan nhất định tra án này thật nghiêm." Trong lòng Khanh Đại Lý Tự càng sầu, không biết người Ban gia có bản lĩnh gì, lỗ mãng mà có thể dỗ bệ hạ vô cùng coi trọng họ, cho dù trong lúc hiếu kì, bệ hạ cũng thường ban thưởng cho nhà họ, coi như ân tình Trưởng Công Chúa cứu giá, cũng không thể để bệ hạ niệm tình bọn họ như thế?
"Đại nhân bận chuyện, ta không quấy rầy nữa, cáo từ."
"Dung đại nhân đi thong thả."
Đưa tiễn Dung Hà, Khanh Đại Lý Tự mới đi đến trước mặt Lưu Bán Sơn, mày chau mặt ủ nói: "Vụ án này không đầu không đuôi, chúng ta làm sao tra."
"Đại nhân, đây là chân dung thích khách khai ra người chủ sự." Lưu Bán Sơn đưa chân dung cho Khanh Đại Lý Tự, sau khi Khanh Đại Lý Tự nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức sợ hãi than một tiếng: "Thật là hoạ sĩ lợi hại, Thanh Phong họa kỹ của ngươi lại tăng lên."
"Đại nhân, bức họa này không phải ta vẽ nên. " Lưu Bán Sơn cười khổ nói: " Đây là bản vẽ của Thành An Bá."
Hắn là một quan viên Đại Lý Tự, bản lĩnh thẩm án vẽ tranh, đúng là không bằng Thành An Bá, thật khiến người ta vừa xấu hổ vừa kính nể.
"Cái gì?" Khanh Đại Lý Tự kinh ngạc nhìn bức họa này: " Không phải Dung Quân Phách từ trước giờ không vẽ ảnh hình người sao?"
"Đại khái mọi chuyện luôn có ngoại lệ." Lưu Bán Sơn nhớ tới Phúc Nhạc Quận Chúa, lắc đầu cười nói: " Vô luận thế nào, may mà có bức họa này, có thể khiến chúng ta phá án lần này nhẹ nhõm không ít."
Khanh Đại Lý Tự cẩn thận từng li từng tí bỏ bức vẽ lên bàn, đây chính là chân dung nhân vật đầu tiên Dung Quân Phách vẽ, ông có mấy phần xúc động muốn nhét vào trong ngực.
Có người nói, Dung Quân Phách không vẽ hình người, là bởi vì không am hiểu. Thế nhưng chỉ bằng lời miệng của thích khách, liền mô phỏng ra bộ dáng phạm nhân, dạng người này sao có thể không am hiểu?
Chỉ tiếc vẽ là một phạm nhân hình dáng không có gì đặc biệt, nếu không ông cũng phải mặt dày mày dạn thu bức vẽ này lại.
Đại Nguyệt cung, một vị ca cơ đang hát ca khúc cho Vân Khánh Đế, mắt thấy bệ hạ có chút hứng thú với nàng ta, trong lòng ca cơ mừng thầm.
"Bệ hạ, Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến."
Vân Khánh Đế còn chìm đắm trong từ khúc của ca cơ nghe vậy ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Vương Đức: "Ngươi nói ai?"
"Bẩm bệ hạ, là Phúc Nhạc Quận Chúa."
"À, nha đầu này rốt cục vẫn không biết quy củ." Mấy ngày nay không gặp đứa nhỏ này, Vân Khánh Đế còn hơi nhớ nhung, ông cười sờ cằm nói với Vương Đức: " Lão già ngươi còn không mời người vào."
"Vâng." Vương Đức lui ra, nhưng nghĩ đến bộ dáng Phúc Nhạc Quận Chúa nước mắt rưng rưng, chỉ sợ bệ hạ lại phải nhức đầu.
Quả nhiên, Vân Khánh Đế thấy lúc Ban Bọa đi tiến vào hốc mắt đỏ lên, y phục trên người nhăn nhăn nhúm nhúm, lập tức cho rằng nàng bị người ta khi dễ, lập tức nói: "Họa Họa, ngươi làm sao vậy?"
"Bệ hạ!" Ban Họa quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế, méo miệng, giống như đứa trẻ bị sỉ nhục tìm người đáng tin, oa một tiếng khóc lên.
Nàng không phải phi tần của Vân Khánh Đế, khóc không cần kiềm chế ưu nhã, giờ phút này nàng có bao nhiêu ủy khuất liền khóc đến rất đau lòng.
"Đây là thế nào?" Vân Khánh Đế bị biến cố này làm cho mắt choáng váng, làm gì còn tâm tư đi quản ca cơ, bận bịu để nữ quan vịn Ban Họa ngồi dậy, toàn bộ cung nhân Đại Nguyệt cung loay hoay xoay quanh, vì cô nãi nãi khóc rống không thể nhịn xuống này.
"Họa nha đầu, đừng khóc, bị ủy khuất, cứ việc nói với biểu thúc, biểu thúc giúp ngươi hả giận." Nếu phi tần của mình khóc thành dạng này, Vân Khánh Đế đã sớm phất tay áo bỏ đi. Nhưng đây là hậu bối mình thích, tâm tính Vân Khánh Đế lại không giống, trong lòng ông nghĩ đến tột cùng ai không có mắt như thế, ngay cả hậu bối ông sủng ái cũng dám không cho mặt mũi.
Không cho sủng thần của ông mặt mũi, chính là không cho ông mặt mũi, Vân Khánh Đế biểu thị mình có chút không vui.
"Bệ hạ." Ban Họa hít mũi một cái, cặp mắt cái mũi đều hồng, đột nhiên Vân Khánh Đế nhớ tới khi còn bé nuôi một con thỏ trắng nhỏ, sau đó bé thỏ trắng thế nào?
Hình như bị nhị đệ phụ hoàng thích muốn, không đến mấy ngày con thỏ kia liền bị nhị đệ chơi chết, nhị đệ còn cho người lột da thỏ treo lên cây, chờ ông biết việc này, con thỏ đã sớm bị phơi thành khung xương.
Ký ức quá xa xưa, ông đã không nhớ rõ lắm, nhưng tâm tình bị người ta lấn áp, thì vẫn chưa quên.
"Không khóc không khóc, chúng ta không bị uất ức. " Vân Khánh Đế tự tay bưng một chén trà mật ong đến trước mặt Ban Họa: " Uống nước trước."
Ban Họa nhận cái chén thút tha thút thít nói: "Cảm ơn bệ hạ."
Vân Khánh Đế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã ngừng khóc.
"Bệ hạ, có người muốn g.i.ế.c chúng ta." Mắt to ngập nước của Ban Họa nhìn chằm chằm Vân Khánh Đế: "Ta không muốn chết."
"Ai muốn g.i.ế.c các ngươi?" Vân Khánh Đế kinh ngạc trừng lớn mắt, trong đầu nghĩ lại là, chẳng lẽ vì có người thấy ông đối xử quá tốt với Ban gia, liền bất mãn? Lẽ nào lại như vậy, ông thân là Đế Vương, muốn đối tốt với ai liền đối tốt với kẻ đó, còn có người dám bất mãn với chuyện này?!
Ban Họa không biết Vân Khánh Đế nghĩ gì, nàng nói chuyện đã xảy ra, nhưng nàng thực sự quá thương tâm, quá sợ hãi, lúc kể ngẫu nhiên có chút sai sót, cũng coi là bình thường.
"Thần nữ không rõ, vì sao lại có người muốn g.i.ế.c chúng ta, chẳng lẽ là bởi vì..." Ban Họa hình như nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi.
Vân Khánh Đế biết tính tình nàng không giấu được lời: "Có chuyện gì cứ nói thẳng không sao, trước mặt biểu thúc đừng để ý những thứ này."
"Có phải là bởi vì nhà chúng ta làm chuyện gì khiến người khác bất mãn, cho nên có người đến báo thù chúng ta?" Ban Họa lầm bầm nói: " Nhà chúng ta gần đây vẫn đang giữ đạo hiếu, không đắc tội ai cả."
Vân Khánh Đế nghe nói như thế, trong lòng nghĩ đến càng xa.
Những người này không phải bất mãn với Ban gia, chỉ sợ là bất mãn với vị Hoàng Đế này. Trước đó xảy ra sự kiện ám sát, cô mẫu vì ông mà mất mạng, nếu bộ hạ cũ Huệ Vương Phủ muốn trả thù, tất nhiên sẽ chọn người Ban gia hạ thủ.
Bởi vì dưới gối cô mẫu, cũng chỉ có mấy hậu bối Ban gia thôi.
Thân là Đế Vương, kiêng kỵ nhất là người khác tính toán đế vị của mình. Ông là người cực hào phóng, cho người ta sủng ái vô thượng tôn sùng. Ông cũng là kẻ hẹp hòi nhất, rất nhiều chuyện ông có thể nhớ một đời, thậm chí rất nhiều chuyện xui xẻo, đều có thể liên lụy đến người mình ghét.
Nếu bộ hạ cũ Huệ Vương còn không xử lý sạch sẽ, như vậy vị Hoàng Đế này, có phải gặp nguy hiểm như cũ hay không?
"Họa nha đầu, ta sẽ hạ chỉ đến Đại Lý Tự, để bọn họ tra án này thật nghiêm, tuyệt đối không để các ngươi chịu ấm ức."
"Thần nữ tạ đại ân bệ hạ. " Ban Họa hít mũi một cái, hình như thấy bản thân vừa rồi khóc không có chút hình tượng nào, hai tay che mặt nói: "Bệ hạ, vừa rồi bộ dáng thần nữ khóc, ngài vẫn nên quên đi."
Vân Khánh Đế nhịn không được cười to lên: "Cái này có gì xấu hổ, khi còn bé ngươi còn tiểu trên người trẫm, bây giờ nghĩ đến chuyện mất mặt đã trễ."
Ban Họa đỏ mặt nói: "Bệ hạ, thần nữ là cô nương, ngài giữ cho thần nữ chút mặt mũi đi."
"Được được được, giữ mặt mũi cho ngươi." Vân Khánh Đế đứng lên nói: "Đi, ngươi theo trẫm cùng đến thăm biểu thẩm, hôm nay hai thúc cháu chúng ta đến chỗ biểu thẩm ăn chực."
Hoàng Hậu đang cùng hai tức phụ nói chuyện, nghe thái giám nói, bệ hạ và Phúc Nhạc Quận Chúa chút nữa sẽ qua, liền nói với cung nhân: "Mau dọn trà bánh này, đổi thứ Phúc Nhạc Quận Chúa thường dùng tới."
Tạ Uyển Dụ thấy cung nhân ngay cả trà trên tay nàng ta cũng đổi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Ban Họa thật được Hoàng Hậu coi trọng.
Khó trách ngày xưa nàng không biết sợ, cũng không cho ai mặt mũi.
Thái Tử Phi nghiêng đầu nhìn Tạ Uyển Dụ, lấy khăn tay lụa lau khóe miệng, không nói gì. Từ khi truyền ra tin muội muội nàng ta và Nhị thúc tình cảm không minh bạch, nàng và vị nhị đệ muội này trên mặt tình cảm, ngay cả một câu thừa thãi cũng chưa nói qua.
Trong lòng Thái Tử Phi không thoải mái, nàng ta là người vô cùng quy củ, nào biết được muội muội lại náo ra loại chuyện này, lại còn là tiểu thúc nàng ta, cái này khiến trên mặt nàng ta vô cùng khó xử, mặc dù cung nhân không dám nói trước mặt nàng ta chuyện này, nhưng tâm tình nàng ta có thể tốt sao?
Chỉ chốc lát sau, bệ hạ và Ban Họa vào, nàng ta nhìn thấy trên mặt Ban Họa hồng hồng, son phấn chưa bôi, y phục trên người cũng rối bời dúm dó, nhịn không được nhíu mày, Ban Họa làm gì vậy, tiến cung gặp mặt Đế Hậu, ngay cả điểm quy củ ấy cũng không biết sao?
Tạ Uyển Dụ ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ với Hoàng Đế, như không nhìn thấy Ban Họa sau lưng Hoàng Đế.
"Ôi nha. " Hoàng Hậu thấy Ban Họa thành dạng này, liền nói: " Đây là thế nào, mau đi thay y phục khác, không chừng chỗ ta có y phục hợp với ngươi."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương."
Ban Họa miễn cưỡng cười với Hoàng Hậu, liền đi theo cung nhân ra đằng sau.
Hoàng Hậu nhìn về phía Hoàng Đế: "Bệ hạ, chuyện gì xảy ra?"
Vân Khánh Đế giận tái mặt nói: "Có thích khách ám sát Tĩnh Đình Công."
Cái gì?
Ba nữ nhân địa vị tôn quý trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vậy... Tĩnh Đình Công c.h.ế.t không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận