Ta Là Cô Gái Đơn Giản, Thế Thôi
Chương 4: Không biết xấu hổ
“Dung Hà?” Ban Họa nghe qua đại danh nổi bật của vị này, công tử vô song Kinh Thành Dung Hà, thư hoạ trác tuyệt, dung mạo tựa Phan An, là kiểu nam nhân mà tất cả nữ nhân đều theo đuổi.
“Thế nào, không nhìn trúng?” An Nhạc Công Chúa cười như không cười nhìn nàng.
“Quân tử dịu dàng vô song, ngay cả tài nữ như Thạch Phi Tiên cũng từng tán dương nam nhân này, với muội mà nói đã không còn là vấn đề nhìn trúng hay không.” Ban Họa nghĩ rất thoáng: “Dạng người này, sinh ra đã thích là nhân vật thần tiên phi tử, muội à, sẽ không đụng đến ồn ào như vậy.”
Trong trí nhớ của nàng, số lần gặp Dung Hà không nhiều, nhưng mỗi lần nhìn người nọ, nàng đều cảm thấy đối phương không phải người. Mà là Tuyết Liên trên đỉnh Thiên Sơn, Kiểu Nguyệt trên bầu trời đêm, cho nên hai người căn bản không cùng cấp bậc.
Thấy Ban Họa đối với người kia không hề có chút tình yêu nam nữ nào, ngược lại An Nhạc Công Chúa rất yên tâm: “May mà muội không giống những nữ nhân khác, vì Dung Hà mà điên điên khùng khùng, ngược lại ta rất yên tâm.”
Lúc này Ban Họa làm gì có tâm tư mà nhắc đến nam nhân, chỉ cần nghĩ đến năm năm sau nàng không còn là Hương Quân, nàng cảm thấy toàn bộ thế gian thật thê lương.
Giữa trưa dùng yến món chính là cua, Ban Họa ngồi bên phải An Nhạc Công Chúa, ngồi bên trái An Nhạc Công Chúa là Khang Ninh Quận Chúa, nữ nhi đệ đệ của đương kim Thánh Thượng, quan hệ giữa Ban Họa và nàng ta miễn cưỡng coi như tạm ổn, quan hệ bình thường không mấy thân thiện. Ban Họa biết nàng ta tính cách lạnh nhạt, không thích đụng chạm đến nàng, cúi đầu chọn một con cua to béo để ăn.
“ Gần đây hình như Ban Hương Quân gầy đi nhiều rồi, hãy chú ý thân thể.” Một vị thiên kim tiểu thư nhìn Ban Họa, giọng điệu kỳ quái: “Có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng, nóng giận hại đến thân thể.”
“Gầy mặc y phục mới đẹp được, ta mà tức giận xưa nay không giấu trong lòng, bình thường đều phát tác tại chỗ. “ Ban Họa để đũa xuống, lau khóe miệng, ngẩng đầu liếc mắt về phía vị thiên kim tiểu thư đang nói: “Ngươi là tiểu thư nhà nào, sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi?”
“Họa Họa, nàng là nữ nhi của Lý đại nhân Lý Tiểu Như, bình thường cũng thường cùng chúng ta tụ tập một chỗ. “ Khang Ninh Quận Chúa nghe vậy, cười một tiếng, nhẹ nhàng giải thích: “ Sao muội chưa từng thấy qua thế?”
Lông mày Ban Họa khẽ giật một cái, lười biếng nói: “Ta đúng là chưa bao giờ chú ý đến.” Muốn chế giễu nàng bị Trầm Ngọc từ hôn còn muốn giả vờ giả vịt, từ trước tới giờ Ban Họa không cho loại người này mặt mũi: “Ước chừng là Lý tiểu thư ăn mặc quá "mộc mạc", con người của ta từ trước đến nay thích náo nhiệt, không gây chú ý với người khác thì không được.”
“Ngươi...” Hốc mắt Lý Tiểu Như đỏ lên, nước mắt cứ chực trào, tựa như nụ hoa nhỏ bị cuồng phong quét qua, mười phần đáng thương, chờ đợi bảo vệ của người khác.
“Ban Hương Quân.” Thạch Phi Tiên thấy thế khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười nhìn về phía Ban Họa: “Ngài hà tất phải như vậy?”
Cả bàn yên tĩnh.
Ban Họa cúi đầu gõ một cái càng cua, nghiêng đầu nói với An Nhạc Công Chúa: “ Con cua này tốt, thịt lại tươi ngon.”
An Nhạc Công Chúa biết nàng không thèm quan tâm đến Thạch Phi Tiên, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nếu như muội thích, đợi lát nữa đem một giỏ về.”
Người trên bàn đều biết, Ban Họa đang cố ý giả bộ như không nghe thấy lời Thạch Phi Tiên, cảm giác chán ghét trong lòng đối với Ban Họa càng sâu. Không phải ỷ có tổ mẫu là Trưởng Công Chúa, mới có thể diễu võ giương oai như thế? Thế nhưng Thạch Phi Tiên là tôn nữ Hữu tướng đương triều, so với phụ thân nhà nàng có tước vị không thực quyền lợi hại hơn nhiều.
Trước mặt nhiều người như vậy, không cho Thạch Phi Tiên mặt mũi, đây quả thực là đem mặt mũi phủ Hữu tướng để dưới đất giẫm đạp, Ban Họa nàng điên rồi sao?
Ban Họa điên hay không các nàng không biết, nhưng hiện tại ai cũng không dám trêu chọc nàng, ai biết nàng sẽ phản ứng gì? Đầu óc người bình thường làm việc đều lần theo dấu vết, tác phong làm việc của kẻ không não toàn dựa vào cảm xúc, cãi nhau cùng nàng quả thật không nhã nhặn, không nhao nhao với nàng lại cảm thấy uất ức, nên dứt khoát không đi trêu chọc là tốt nhất.
Tạ Uyển Dụ và Thạch Phi Tiên đều bị nàng hạ mặt mũi, các nàng sao buồn chán đi chọc chứ?
Không biết có phải ảo giác của các nàng không, mặc dù trước kia Ban Họa có chút tùy tính, nhưng không đến mức như hôm nay không cho người ta mặt mũi như vậy. Hôm nay là thế nào, thật chẳng lẽ là Trầm Ngọc từ hôn kích thích nàng, khiến nàng vò mẻ không sợ rớt rồi?
Ở đây không ít người đều nghĩ như vậy, bắt đầu mềm lòng đồng cảm với nàng, còn có một số bắt đầu len lén cười trên nỗi đau của người khác.
Có vết xe đổ của Thạch Phi Tiên và Tạ Uyển Dụ, sau đó không còn người đi trêu chọc Ban Họa, tan thưởng cúc yến, cũng không còn ai phụ họa thêm vài câu.
“Tính tình này của muội không sửa là không được. “ Lúc An Nhạc Công Chúa đưa Ban Họa rời đi, nhịn không được thở dài nói: “ Bây giờ tính tình càng lớn, cứ tiếp tục như thế, sẽ dẫn đến tai vạ cho muội đấy?”
“Hôm nay dễ chịu thì cứ dễ chịu, chỉ cầu hôm nay có rượu hôm nay say thôi.” Ban Họa không để ý lắm nói: “ Các nàng vốn không thích muội, coi như hiện tại muội nói chuyện nhẹ nhàng với các nàng, đợi muội nghèo túng, các nàng cũng vẫn sẽ không kịp chờ đợi đến cười nhạo muội, muội cần gì phải nhã nhặn với các nàng.”
“Gì mà sau này nghèo túng, đang êm đẹp mà xảy ra chuyện gì rồi?” An Nhạc Công Chúa bật cười nói: “ Cẩn thận cô tổ mẫu nghe thấy lời này sẽ thu thập muội.”
Ban Họa cười, không nói thêm gì nữa, cùng An Nhạc Công Chúa tạm biệt, liền lên cỗ kiệu.
Bên trong tiệm bán đồ cổ nổi danh Kinh Thành, Ban Hoài nhìn ngọc bội chưởng quỹ đang bưng ra, lắc đầu: “Cái này không được, còn có cái khác không?”
“Hầu Gia, tiểu nhân nào dám lừa người, đây đã là đồ tốt nhất trong tiệm.” Chưởng quỹ cười xòa nói: “ Nếu không ngài lại xem cái khác?”
“Không xem “ Ban Hoài lắc đầu một cái: “Chờ nơi này của ngươi có đồ tốt về, gia lại đến nhìn.”
“Được rồi, Hầu Gia đi thong thả.” Chưởng quỹ thở dài một hơi, mặc dù Tĩnh Đình Hầu có chút bắt bẻ, nhưng lại là người hào phóng, tìm không thấy vật hợp ý, sẽ không trút giận lên bọn họ, còn tính là khách nhân dễ phục vụ. Cho nên những tin đồn về vị ‘giàu sang’ này, bọn hắn làm thương nhân, ngược lại thật thích khách như Tĩnh Đình Hầu.
“Hầu Gia, phía trước giống như đã xảy ra chuyện.” Người hầu Tiểu Trụ Nhi bên người Ban Hoài tới gần cỗ kiệu của Ban Hoài, nhỏ giọng nói: “ Đường đi không thông.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ban Hoài xốc màn kiệu lên, nghe được phía trước truyền đến tiếng khóc, không ít dân chúng vây ở phía trước, vừa ầm ĩ vừa náo động, không biết xảy ra chuyện gì.
“Ngươi đi hỏi một chút, xảy ra chuyện gì.” Ban Hoài vội vã hồi phủ, nghe tiếng khóc gào, lại lười đi đường vòng, đành phải để hạ nhân đi hỏi một chút.
Không bao lâu, Tiểu Trụ Nhi chạy trở về: “Hầu Gia, tiểu nhân thăm dò được, có cặp phu thê già vào thành bán gỗ, ai ngờ gặp phải lừa đảo, bạc đưa là giả, lão đầu tử trong cơn tức giận, đã hôn mê bất tỉnh.”
Nếu là ngày trước, Ban Hoài sẽ không để tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hôm nay ông thăm dò bạc trong túi không tốn đồng nào, trong lòng đấu tranh nổi lòng tốt, từ trong y phục móc ra một khối bạc vụn: “Đưa bạc cho họ.”
Có thể sử dụng bạc giải quyết sự tình, đều không phải chuyện gì to tát.
“Được rồi.” Tiểu Trụ Nhi tiếp nhận bạc, một đường chạy chậm đến chen vào đám người, đem bạc vụn đặt vào tay lão thái thái kia nói: “Lão thái thái, bạc này ngươi cầm lấy đi, mời đại phu khám cho lão gia tử.”
“Như vậy làm sao được?!” Lão thái thái nhìn khối bạc trong tay, bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, lại gặp người cho bạc ăn mặc vải tốt, càng không dám nhận: “Ý tốt của đại nhân lão phụ xin nhận, nhưng nhiều bạc như thế, lão phụ thẹn không dám nhận.”
“Yên tâm cầm đi, đây là do Hầu gia nhà ta cho ngươi.” Tiểu Trụ Nhi nhìn lão nhân gia nằm trên đất sắc mặt vàng như nến, thở dài, đem bạc vụn nhét vào tay lão thái thái xong, quay người trở về.
“Người tốt nha!” Nước mắt lão thái thái tuôn đầy mặt cầm lấy bạc vụn, quỳ trên mặt đất hướng cỗ kiệu Ban Hoài dập đầu mấy cái.
Có một người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng giúp bà kêu đại phu đến, không lâu lắm lão gia tử tỉnh lại. Lão thái thái vui mừng vừa khóc vừa cười, cuối cùng nhớ tới hỏi thăm người xem náo nhiệt bốn phía, đại nhân vừa rồi giúp bà là ai.
“Người kia ta biết, hắn là họ hàng thân thích nhà bác gái ta “ Một nam nhân trung niên ăn mặc sạch sẽ dưới con mắt kính ngưỡng của mọi người chậm rãi mở miệng nói:“ Nghe nói cả nhà hắn đều là người hầu của Hầu phủ, mặc bông vải tốt nhất, mỗi bữa đều có thịt ăn, rất nhiều hạ nhân của Hầu phủ đều do hắn quản.”
“Thì ra là người Hầu phủ. “ Bách tính bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong Kinh Thành không ít người có tước vị Hầu gia: “ Ngươi có biết hắn Hầu phủ nào không?”
“Lai lịch lớn lắm, biết Trưởng Công Chúa không? Vị này là nhi tử của Trưởng Công Chúa Tĩnh Đình Hầu, người vừa rồi đưa lão thái thái bạc, nhất định không lầm là Tĩnh Đình Hầu.”
Con trai Trưởng Công Chúa, là biểu đệ của đương kim Thánh Thượng, vậy khẳng định là một nhân vật rất lợi hại.
“Vị Hầu Gia này thật là người hảo tâm.”
Cuối cùng, giới quý tộc và dân chúng Kinh Thành đã đưa ra kết luận như vậy.
Cách đó không xa, nam nhân ngồi trong kiệu lẳng lặng mà nhìn một màn này, chờ đám người bắt đầu tản ra rồi, liền buông xuống màn kiệu: “Hồi phủ.”
“Bá gia, không đi Trung Bình Bá phủ sao?”
“Không đi: “ Thanh âm nam nhân bình tĩnh nghiêm chỉnh truyền ra từ cổ kiệu: “Ngày mai lại đi.”
“Vâng.”
Cỗ kiệu quay đầu trở về, đi không bao xa, đối diện là một cổ kiệu gấm đỏ bao phủ đi về phía này, xem ra là kiệu chuyên dụng của quý nữ nhà ai đó.
Nam nhân nhấc rèm kiệu lên, thấy phía màn kiệu đối diện thêu Mẫu Đơn, ở giữa đính xuyết châu báu ngọc thạch, mười phần lộng lẫy. Ánh mắt của y đảo qua kiệu thảm hồng ngọc kia mấy giây, chậm rãi buông màn cửa xuống.
Cũng may con đường rộng rãi, không cần ai bảo ai, cỗ kiệu gấm đỏ cùng cỗ kiểu lam đinh đi ngang qua nhau, còn có thể nghe được bên trong cỗ kiệu truyền ra tiếng đinh đinh đang đang.
Ban Hoài lượn một vòng mới về phủ, nhưng nghĩ đến hôm nay mình cũng coi như làm một chuyện tốt, ông cảm thấy mình ngọc bội treo bên hông càng thêm tỏa sáng, đúng lúc nhi tử tìm ông lấy bạc, nhịn không được cho hắn nhiều hơn một trăm lượng.
“Phụ thân, nhà ‘giàu’ khác vừa ra tay là hơn hai ngàn lượng, nhà chúng ta ‘giàu’ cũng không thể thua người khác. “ Ban Hằng vung ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng trong tay: “Chuyện này khiến mặt mũi Hầu phủ chúng ta để đâu chứ?”
“Lúc nào thì nhà chúng ta có sĩ diện, dù sao thì nhà chúng ta không cần mặt mũi “ Ban Hoài ưỡn ngực: “Không có việc gì thì đừng ra ngoài làm loạn, trở về phòng đọc sách đi.”
Ban Hằng:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận