Ta Là Cô Gái Đơn Giản, Thế Thôi

Chương 93-2


"Thôi thôi. " Hoàng Hậu lắc đầu: " Gần đây tính tình bệ hạ không tốt, khi ngươi đáp lời nhớ chú ý chút."
"Vâng." Sau đó Ban Họa hành lễ lui ra.
"Nương nương. " Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu đến cạnh Hoàng Hậu, nhỏ giọng nói: " Người truyền tin tức đến, vừa rồi Nhị Hoàng Tử Phi nửa đường cản Phúc Nhạc Quận Chúa lại, hai người huyên náo có chút không thoải mái."
Tuổi Nhị Hoàng Tử Phi vẫn còn rất trẻ, trong cung này vốn không có gì là bí mật, nàng ta nghênh ngang cản người lại, nên nghĩ đến ngày tin tức sẽ truyền đến tai nương nương.
"Cả đám đều không bớt lo. " Hoàng Hậu mệt mỏi nhắm mắt lại: "Kệ bọn họ thôi, chỉ cần không náo quá mức, bản cung cũng không muốn quản."
"Nương nương, gần đây ngài quá cực khổ. " Nữ quan tiến lên véo nhẹ bả vai Hoàng Hậu: "Ngài vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi."
"Bây giờ hậu cung chướng khí mù mịt, lời đồn đại không ngừng, làm sao bản cung có thể an tâm nghỉ ngơi. " Hoàng Hậu lo nghĩ một tay nâng cằm lên: " Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng mới phạt trượng Diêu Bồi Cát và Dung Hà, hôm nay lại hạ chỉ khiển trách mấy vị Thượng Thư, đây không phải buộc triều thần lục đục sao?"
"Nương nương ngài không nên suy nghĩ nhiều, mấy vị đại nhân này đều là loại người trung thành tuyệt đối, nhất định không vì những cử động này của bệ hạ mà sinh lòng bất mãn."
"Cũng vì những đại thần này đều trung tâm, bệ hạcàng không nên làm thế." Hoàng Hậu thở dài, trong thoáng chốc lại nghĩ tới đêm bệ hạ vừa trúng gió, ông mơ mơ màng màng hoảng sợ miệng gọi tục danh lão Tĩnh Đình Công và phụ thân Dung Hà.
Phu thê hai người bọn họ thành thân nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà cũng không hoàn toàn hiểu rõ bệ hạ.
Trong Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế đang trong cơn giận dữ đổ chén thuốc, nước thuốc giội khắp cả mặt mũi cung nữ, nàng kinh hoàng quỳ gối trên mảnh sứ vỡ thỉnh tội, trên mặt ngay cả chút đau cũng không dám lộ ra.
"Thứ tay chân vụng về, lăn ra ngoài!" Vương Đức nhẹ nhàng đá cung nữ một cước, cung nữ thuận thế lăn trên mặt đất một vòng tròn, liền vội vàng lui xuống.
Hai tên thái giám tiến lên rón rén dọn mảnh sứ vỡ, lại có hai tên thái giám vội vàng dùng ống tay áo lau thuốc dưới đất, rất nhanh mùi thuốc đắng chát tràn ra toàn bộ đại điện.
"Bệ hạ. " Vương Đức cung cung kính kính làm một đại lễ với Vân Khánh Đế: "Phúc Nhạc Quận Chúa tới."
Vân Khánh Đế cứ thế chỉ chốc lát, quay đầu nói: "Tuyên."
Vương Đức lui ra ngoài, đi đến cửa đại điện lộ ra nụ cười xán lạn với Ban Họa: "Quận Chúa, mời."
"Làm phiền công công."
"Quận Chúa làm nô tài ngại chết." Vương Đức tự tay giúp Ban Họa nhấc lên màn lụa thật dày bên ngoài. Đi vào trong điện, mùi thuốc khó ngửi xông vào mũi Ban Họa, ánh mắt nàng rơi xuống trên người Vân Khánh Đế ngửa ngồi trên giường.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng không gặp, Vân Khánh Đế như già hơn rất nhiều, sắc mặt vàng như nến, hốc mắt hãm sâu, tướng mạo cũng không ôn hòa uy nghi giống ngày xưa, ngược lại lộ ra cay nghiệt và điên cuồng. Ban Họa trừng mắt nhìn, đáy mắt vẫn như cũ là tình cảm quấn quýt, nàng bước nhanh đến một bên long sàng, ngồi xổm xuống: "Bệ hạ, rốt cục người nhớ tới gặp ta."
Nhìn thấy Ban Họa rõ ràng có ý thân cận, sắc mặt Vân Khánh Đế ôn hòa một chút: "Là ngươi không muốn gặp trẫm, làm sao còn trách trẫm không gặp ngươi?"
"Ngài cũng không phải không biết, bây giờ ta đang trong hiếu kỳ, nếu trực tiếp đến đây gặp ngài, người khác sẽ nói ta không hiểu quy củ." Hai mắt Ban Họa sáng lên: "Nếu ngài triệu kiến ta, vậy ta có thể quang minh chính đại tiến cung."
"Lúc này ngươi có thể không tuân thủ lễ rồi?"
"Quy củ là chết, người là sống nha. " Ban Họa cười giả dối: "Dù sao chỉ cần có ngài ở đây, xem ai dám nói ta."
"Ta xem ngươi đang cãi chày cãi cối." Vân Khánh Đế cười cười: "Trẫm trước kia không nên nuông chiều ngươi."
"Bệ hạ, thần nữ không phải cãi chày cãi cối, mà là cáo mượn oai hùm. " Ban Họa dương dương đắc ý: "Thần nữ đã dùng thành ngữ này rất tốt phải không?"
Thấy bộ dáng Ban Họa đắc ý như vậy, Vân Khánh Đế nhớ tới mấy năm trước, khi đó Họa Họa không thích đọc sách, thường xuyên dùng sai thành ngữ điển cố, nhắm trúng tức cười của ông. Sau đó, mỗi khi nàng dùng đúng một điển cố, ông sẽ khen nàng một chút, đến mức sau này mỗi lần nàng ở trước mặt ông dùng thành ngữ, đều sẽ đắc ý nhìn ông, đợi ông đến khen nàng.
Tiểu nha đầu đáng yêu năm đó giống như cục bông trong chớp mắt đã trưởng thành, mà ông cũng già rồi.
Trên mặt Vân Khánh Đế xuất hiện nụ cười ôn hòa: "Tính là không tệ, có chỗ tiến bộ."
Nụ cười trên mặt Ban Họa càng thêm đắc ý.
Từ khi vào, Ban Họa chưa bao giờ nhắc đến chuyện thân thể của Vân Khánh Đế, Vân Khánh Đế như cũng quên đi khó chịu trên người mình, nói chuyện phiếm cùng Ban Họa, để ông có loại cảm giác trẻ thêm mấy tuổi.
Bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua, cung nhân canh giữ bên ngoài điện nghe được trong nội điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng bệ hạ cười, đều nới lỏng tâm trạng. Đồng thời sinh lòng kính ngưỡng với Phúc Nhạc Quận Chúa, ngay cả mấy vị Hoàng Tử Công Chúa đều không làm được, Phúc Nhạc Quận Chúa lại làm được, khó trách bệ hạ sủng ái như vậy. Nếu bên cạnh họ có người có thể làm cho mình vui vẻ, bọn họ sẽ nhịn không được đối tốt với nàng một chút, một chút nữa.
"Họa Họa." Vân Khánh Đế bỗng nhiên nói: " Trẫm cho người đánh Dung Quân Phách, ngươi có oán trẫm hay không?"
"Ta oán ngài làm gì?" Ban Họa không hiểu nhìn Vân Khánh Đế, cứ thế chỉ chốc lát sau mới phản ứng được, thế là khoát tay áo nói: "Ngài yên tâm đi, những ngày này ta thường đi phủ Thành An Bá thăm viếng, vết thương của Dung Bá gia không tính quá nghiêm trọng."
"Trẫm lo lắng không phải thương thế hắn như thế nào, mà lo lắng ngươi vì chuyện này mà tâm tình không tốt." Vân Khánh Đế nhìn Ban Họa, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu lộ gì trên mặt nàng.
"Ta... Vẫn tốt mà?" Ban Họa suy nghĩ: "Hắn không đến Lại bộ làm việc, thì càng có nhiều thời gian theo giúp ta. Dù sao tước vị hắn vẫn còn, không thiếu ăn uống, đây không phải chuyện tốt sao?"
Vân Khánh Đế nghe vậy bật cười, ngược lại ông đã quên, nha đầu này từ nhỏ đã ngâm mình trong bình mật lớn lên, coi như người trong nhà không có thực quyền trong triều, cũng chưa từng chịu ấm ức gì. Nàng làm sao biết, đối với binh sĩ mà nói, địa vị quyền thế quan trọng bao nhiêu, nàng chỉ có thể thấy một vùng thế giới trước mặt mình.
Tất cả lời nàng nói thật là lời nói trung thực.
"Nếu ngay cả tước vị hắn cũng bị mất thì sao?"
"Bệ hạ, ngài sẽ không như thế làm đâu?" Ban Họa mở to mắt: "Vậy sau khi ta gả đi sẽ ăn gì, cũng không thể ăn nhờ ở đậu mỗi ngày tại nhà ngoại, vậy không tốt lắm?"
Vân Khánh Đế thấy bộ dáng ngũ quan nàng đều chen tại một chỗ, nhịn không được bật cười lớn tiếng, cho đến khi ông thấy biểu lộ của Ban Họa càng ngày càng tức giận, mới nói: "Yên tâm đi, thật sự không đoạt đi tước vị của hắn. Đợi khi vết thương của hắn lành, liền để hắn về làm việc cho trẫm."
"Thật là không khoẻ. " Ban Họa lắc đầu liên tục: "Ngươi để người đánh hắn m.á.u thịt be bét, nhất định phải nuôi tới mấy tháng mới có thể tốt lên."
"Ngươi đó." Vân Khánh Đế lắc đầu, may mà lời này không để Dung Hà nghe thấy, không thì phu thê trẻ còn chưa thành thân, thì trước đã nổi mâu thuẫn: "Mới vừa rồi không phải còn nói hắn không có vấn đề gì, sao lúc này lại nghiêm trọng rồi?"
"Hừm..." Ban Họa quay đầu: "Dù sao cũng phải từ từ nuôi."
Vân Khánh Đế bất đắc dĩ cười một tiếng, đối với lời này của Ban Họa từ chối cho ý kiến.
"Bệ hạ. " Ban Họa bỗng nhiên nghiêng vai: "Ngài nhất định phải tốt lên."
Vâm Khánh Đế nhìn hai mắt thiếu nữ óng ánh, trong hai mắt tràn đầy lo lắng và chờ đợi, ông cứ thế chỉ chốc lát: "Trẫm rất nhanh sẽ tốt lên."
"Vậy là tốt rồi!" Trên mặt Ban Họa lộ ra nụ cười xán lạn: "Lần này thần nữ an tâm."
Vân Khánh Đế nghĩ thầm, nha đầu này bị dưỡng thành tính tình đơn thuần như vậy, sau này phải làm sao bây giờ? Rút cuộc cũng là hài tử mình nhìn lớn lên, trong lòng Vân Khánh Đế mềm nhũn: "Ừm."
Mặc dù đơn thuần ngay thẳng, nhưng phần tâm ý này, xác thực đáng quý.
Phủ Thành An Bá, Dung Hà dùng thuốc rồi, liền ghé vào đầu giường đọc sách, nửa canh giờ trôi qua, sách trên tay y cũng không lật vài trang, ngược lại số lần nhìn quanh ngoài cửa có chút nhiều.
"Bá gia. " Đỗ Cửu thấy Bá gia như vậy, thực sự có chút nhịn không được, trực tiếp nói: " Hôm nay Phúc Nhạc Quận Chúa bị bệ hạ triệu kiến tiến cung."
Dung Hà lật ra một trang sách, thản nhiên nói: "Ta đã biết."
Đỗ Cửu ra ngoài làm một chuyện, hai phút đồng hồ sau trở về, phát hiện sách trong tay Bá gia vẫn là tờ kia.
"Bá gia?"
"Thế nào?" Dung Hà để sách xuống, quay đầu nhìn Đỗ Cửu.
" Có phải người có tâm sự gì không?" Đỗ Cửu cẩn thận nghĩ đến chuyện mấy ngày gần, giống như không có chỗ nào không đúng, làm sao tâm thần Bá gia có chút không tập trung như thế.
"Không có việc gì. " Dung Hà nhắm mắt lại, thờ ơ nói: "Lần sau khi người Ban gia tiến cung,  nhớ kỹ nói cho ta biết một tiếng."
"Vâng." Đỗ Cửu đồng ý:  "Nhưng bệ hạ và Hoàng Hậu vô cùng sủng ái Quận Chúa, sẽ không có chuyện gì."
Dung Hà mở mắt ra nhìn hắn: "Ta biết sẽ không có chuyện gì, chỉ hỏi nhiều thêm một câu mà thôi."
Đỗ Cửu: Hả...
"Bá gia. " Quản gia đi đến: " Phủ Tĩnh Đình Công cho người đến nói, hôm nay Phúc Nhạc Quận Chúa có chút chuyện, khoảng buổi chiều mới có thời gian qua thăm ngài."
"Nếu Quận Chúa có việc, sao có thể làm phiền nàng vừa đi vừa chạy về, sau khi Quận Chúa về nhà, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Thế nhưng hạ nhân Tĩnh Đình Công phái đến đã đi. " Quản gia suy nghĩ: "Có cần thuộc hạ lại phái người đi phủ Tĩnh Đình Công nói một tiếng."
Trong phòng trầm mặc quỷ dị một lát.
"Không cần." Giọng Dung Hà bình tĩnh: "Sao lại đến quấy rầy."
Quản gia và Đỗ Cửu liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có loại ăn ý thần kỳ.
Buổi trưa vừa tới, hạ nhân báo lại, Phúc Nhạc Quận Chúa đã đến.
Đỗ Cửu nhìn thấy, Bá gia nhà bọn họ bóp sách trong tay nổi lên nếp uốn, hết lần này tới lần khác giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh như trước đây.
"Cho mời."
Ách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận