Tam Quốc Thiết Kỵ Định Giang Sơn
Chương 4: Phân phó hạ nhân
Sau khi Lưu Bằng trở về, lại phái người đi tìm lão quản gia Vương bá, Vương bá là lão quản gia Lưu phủ, tổ tiên vẫn là tôi tớ Lưu gia, đến đời hắn, bởi vì làm việc ổn trọng, được Lưu Thành cất nhắc làm đại quản gia Lưu phủ, quản lý mấy trăm người Lưu phủ ăn uống sinh hoạt.
Lúc Vương bá đang xử lý việc vặt, nghe được Tiểu Hầu gia tìm mình, vội vàng ném chuyện trong tay xuống, chạy tới.
Lưu Bằng ngồi trên giường, trong lòng đang suy nghĩ về con đường sau này sẽ đi như thế nào, một lão giả sáu mươi tuổi đi vào, biết đó là Vương bá, đứng dậy nói: "Vương bá tới rồi, bổn thiếu gia ta tìm ngươi tới đây, chính là muốn cho ngươi tìm mấy thợ mộc tới đây, ta muốn chế tạo chút đồ chơi nhỏ.”
Nghe xong lời Lưu Bằng, Vương bá âm thầm nghĩ: "Tiểu tổ tông này không biết lại muốn làm gì, quên đi, vẫn là đi tìm mấy thợ mộc. Tiết kiệm thời gian tránh tiểu tổ tông này nổi giận.”
Sau khi Vương bá đi rồi, Lưu Bằng đi vào thư phòng, bảo thị nữ tìm chút trúc giản, cầm bút vẽ mấy tấm phác thảo. Sau khi đánh dấu văn bản, hài lòng gật đầu nghĩ: "Thật không ngờ, chữ mà thân thể này viết không tệ, Hán triều không có giấy, chỉ có thể dùng trúc giản viết chữ, cũng là vấn đề lớn.”
Vương bá ra khỏi viện, lập tức triệu tập vài thợ mộc trong phủ, lại mang theo những thợ mộc này vào viện của Lưu Bằng, thấy Lưu Bằng nằm trên mặt đất, trong miệng còn có cọng cỏ, Vương bá đành phải kiên trì nói: "Thiếu gia tương lai là muốn kế thừa tước vị Hầu gia, thời khắc nào cũng phải chú ý lễ tiết.” Nói xong lau mồ hôi trên đầu.
Thời Hán triều đối với quy củ gia nô rất hà khắc, hạ nhân không thể nói chủ nhân không phải, càng không thể phạm hạ. Người vi phạm sẽ phải chịu hình phạt nhốt vào lồng lợn, dùng ngũ xa phanh thây hoặc chém ngang lưng, vân vân...
Bởi vậy Vương bá sau khi nói xong sợ hãi lau mồ hôi. Lưu Bằng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương bá, biết Vương bá là vì tốt cho hắn, cũng không có so đo, đứng dậy hướng mấy tên thợ mộc kia nói: "Bản thiếu gia hôm nay gọi các ngươi đến đây, là muốn các ngươi chế tạo một thứ đơn giản.” Nói xong liền lệnh thị nữ mang bản phác thảo đưa cho mấy tên thợ mộc kia.
Một số thợ mộc cầm bản phác thảo và xem nó trong một thời gian, sau đó gật đầu đảm bảo rằng họ có thể làm ra các mặt hàng trong mười ngày. Lưu Bằng gật gật đầu, sau khi đưa vài tên thợ mộc rời đi, nói với Vương bá: "Sau này mấy người thợ mộc này làm xong đồ đạc, đều có thể lấy ra bán đi, về phần bán được mấy đồng, đều giao cho ngươi xử lý đi.” Nói xong liền xoay người đi vào phòng.
Vương bá thấy Lưu Bằng mang đồ vật định chế tạo giao cho hắn buôn bán, cho rằng thiếu gia là tín nhiệm mình. Cảm thán không thôi, người một nhà lão gia đối với hắn rất tín nhiệm, mình nhất định phải giúp lão gia xử lý tốt gia nghiệp. Thật ra hắn nào biết được, Lưu Bằng xuyên qua thế giới này, nào đã có người tín nhiệm chứ.
Lưu Bằng trở lại phòng, nhìn sắc trời mới giữa trưa, biết ở thời đại loạn thế sắp tới này, quan trọng nhất chính là thực lực, bèn ở trong viện luyện thái cực quyền kiếp trước, Thái Cực quyền chú ý lấy chậm chế nhanh, bốn lạng đạp ngàn cân. Kiếp trước Lưu Bằng đối với Thái Cực quyền cũng biết một chút da lông, nhưng nói đến tinh thông, vậy thì kém xa, tuy thế Thái Cực quyền đối với cường thân kiện thể có lợi, hắn có thể ở trên giường minh tinh có thể kim thương bất ngã, chính là dựa vào Thái Cực quyền cùng dưỡng sinh đạo.
Luyện xong Thái Cực Quyền, hai tỳ nữ bên cạnh hầu hạ cầm khăn tay lau mặt cho Lưu Bằng, Lưu Bằng hít một hơi nói: "Các ngươi đi tìm toàn bộ hạ nhân trong viện này, bổn thiếu gia có việc phân phó bọn họ làm.”
Hai tỳ nữ dạ một tiếng, bèn ra ngoài tìm người, Lưu Bằng cảm giác được cuộc sống của thiếu gia cổ đại này cũng rất sảng khoái nha, tiếc là thiếu đi những thứ giải trí như điện thoại thông minh, máy tính và ti vi kiếp trước. Ngồi ở trong sân đợi một lát, hai tỳ nữ kia mang theo hơn hai mươi hạ nhân đi tới trước người Lưu Bằng, Lưu Bằng nhìn một chút hơn hai mươi người này, có mấy người đều đã bốn mươi tuổi.
Lưu Bằng nhìn những hạ nhân này cao giọng nói: "Các ngươi từ hôm nay trở đi, bèn chuyên môn phụ trách bảo hộ an toàn của bổn thiếu gia, đương nhiên, tuổi đã qua bốn mươi hãy giúp bổn thiếu gia tìm hiểu tin tức đi. Tất nhiên, tiền hàng tháng của các ngươi sẽ tăng gấp đôi.” Hơn hai mươi hạ nhân kia nghe được tiểu Hầu gia muốn cho bọn họ thêm tiền hàng tháng, đều kích động nói: "Nguyện đợi thiếu gia phân phó.”
Nhìn đám hạ nhân đội hình không đồng đều này, Lưu Bằng gật gật đầu nói tiếp: "Hiện tại lớn tuổi đứng ra, ở một bên nhìn, khoảng hai mươi tuổi bắt đầu luận võ, chỉ cần một mình có thể đánh qua năm, sáu người, vậy hắn chính là Tổng quản hộ vệ của bổn thiếu gia, tiền lương tháng tăng gấp ba lần.”
Hạ nhân nghe được tin tức này đều kích động muốn đi lên thử xem, trong đó có một đại hán hô: "Các ngươi đều cùng nhau lên đi, hôm nay Tổng quản hộ vệ này ta đã định.” Những người khác nghe đại hán nói như vậy, đều đồng loạt xông lên, muốn đẩy ngã đại hán này xuống. Đáng tiếc là, hơn mười hiệp qua đi, đại hán vẫn như cũ đứng tại chỗ, bên cạnh vài thanh niên ngã trái ngã phải mặt mũi bầm dập, vài thanh niên còn lại nhìn thấy đại hán lợi hại như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, cũng không ai dám tiến lên khiêu chiến đại hán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận