Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 14: Chuyện Nại Hà đổi đường (2)
“Thạch Sơn Thần muốn mạng hay muốn tiền?”
“Tiền với mạng, ta đều muốn!” Hoàng Tư Bình vẻ mặt hờ hững nói: “Thành Hoàng đã căn phải lấy mạng hắn, ta làm việc cho Thành Hoàng, đương nhiên không tiện đòi tiền. Giết chết hắn rồi ta vơ vét tiền bạc trên thi thể hắn, không thể làm không công được!”
Vi Trử híp mắt, lạnh lẽo đưa tay vào tay áo, cười nói: “Tên dân đen loạn Hứa Ứng giết Tưởng viên ngoại, đây là vụ án của dương gian.”
Lông vàng trên mặt Hoàng Tư Bình rung rung, bàn tay nắm chặt lấy thanh trảm mã đao bằng tinh cương: “Thần ở khu ruộng Tưởng gia là được Âm Đình phong thần, Hứa Ứng giết thần linh là vi phạm luật pháp âm phủ.”
Vi Trử ngoài cười nhưng trong không cười, rút bàn tay ra khỏi tay áo, nói: “Nại Hà đang chảy tới, hợp tác thì cùng có lợi, đấu đá nhau thì đôi bên cùng bị thương. Thạch Sơn Thần, chúng ta đều lùi lại một bước, đợi Nại Hà qua đi rồi mới tranh chấp, thấy sao?”
Hoàng Tư Bình lặng lẽ gật đầu.
Vi Trử ngồi xuống bên đống lửa, liếc mắt nhìn Hứa Ứng nói: “Ngươi là người bắt rắn, cũng có chút bản lĩnh, sao lại làm tội phạm.”
Ánh mắt Hứa Ứng vẫn nhìn những quỷ hồn bị thiêu đốt kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa, khóe miệng nhúc nhích: “Thần lão gia và quan lão gia không cho đường sống, thảo dân đành phải giết chết thần lão gia và quan lão gia, tự tìm đường sống cho mình.”
Hoàng Tư Bình ngồi đối diện Vi Trử , nở nụ cười hiếm thấy: “Hứa đại thiện nhân, ngươi có tư chất mất đầu bẩm sinh đấy.”
Vi Trử cười nói: “Đây là yêu tính. Hứa Ứng, yêu tính của ngươi rất khó thuần phục, sớm muộn gì cũng phạm tội. Ngươi nhìn Thạch Sơn Thần xem, hắn được thuần phục rất tốt.”
Hoàng Tư Bình thản nhiên nói: “Vi đại nhân, ngươi làm chó cho Chu gia, ta làm chó cho Âm Đình, chúng ta là cá mè một lứa, sao phải chó chê mèo lắm lông?”
Vi Trử mỉm cười, không mấy để ý.
Hứa Ứng đứng dậy nhìn ra ngoài miếu, chỉ thấy nước lũ cuồn cuộn, vẫn đang dâng lên, đã tới cửa căn miếu. Tốc độ nước dâng đang chậm lại, nhưng không bao lâu sau sẽ nhấn chìm căn miếu.
Y nhìn quanh bốn phía, ngoài căn miếu này đã không có chỗ cao hơn để tránh né Nại Hà.
“Hai vị lão gia có biết rốt cuộc Nại Hà đổi đường là sao không?” Hứa Ứng quay người lại, dò hỏi.
Hoàng Tư Bình và Vi Trử đang ngồi trước ngọn lửa ma quái, sưởi ấm, sắc mặt hai người đều bị nhuộm thành màu xanh lục.
Nụ cười của Vi Trử đã nhuốm vẻ âm u, nói: “Người xưa kể lại, cõi âm có một dòng sông tên là Nại Hà, là con sông vận chuyển hồn phách người chết, con sông này tự có quy luật vận hành riêng trong cõi âm, sẽ không dễ dàng đổi đường. Có thể khiến Nại Hà đổi đường, chỉ có một chuyện.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Chuyện gì?”
Con mắt Vi Trử phản chiếu ánh lửa, tạo thành màu xanh lục, cười híp mắt nói: “Dương gian có rất nhiều người chết.”
Hứa Ứng không hiểu: “Vì sao có rất nhiều người chết thì Nại Hà lại đổi đường?”
Vi Trử không đáp.
Hoàng Tư Bình nói: “Nại Hà là con sông tiếp đón linh hồn người chết, vốn dĩ ở mỗi nơi trên dương gian đều có nhánh sông Nại Hà, số lượng người chết mỗi ngày có hạn, có thể tiếp đón từ từ qua các nhánh sông của Nại Hà. Nhưng nếu có rất nhiều người chết, vượt qua con số trước đây, nhánh sông Nại Hà không thể tiếp đón nổi, dòng sông chính của Nại Hà sẽ đổi đường!”
Hắn dừng lại một chút rồi lên tiếng tiếp: “Nói cách khác, hướng mà Nại Hà chảy tới đã xảy ra chuyện gì khiến rất nhiều người chết.”
Hứa Ứng nhìn theo hướng Nại Hà chảy tới, đó là phương tây.
“Rốt cuộc phía tây Linh Lăng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Nại Hà ở cõi âm lại chạy tới dương gian?”
Hứa Ứng tiếp tục dò hỏi: “Chẳng phải âm dương có trật tự à? Cõi âm là cõi âm, dương gian là dương gian, mỗi bên có đạo lý vận hành riêng, vì sao Nại Hà lại xâm lấn dương gian?”
“Hỏi rất hay!” Vi Trử khen nhưng không hề trả lời, vì hắn cũng không biết đáp án.
Hoàng Tư Bình cũng im lặng.
Ngoan Thất không nhịn được nói: “Cõi âm xâm lấn dương gian đã xảy ra từ rất lâu trước kia rồi. Chuyện Nại Hà đổi đường cũng xảy ra nhiều lần, tám trăm năm trước cũng có một lần Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn dương gian. Sau đó năm Thiên Bảo thứ mười bốn lại xảy ra một lần Nại Hà đổi đường.”
Vi Trử và Hoàng Tư Bình cùng nhìn sang phía hắn, ánh mắt nghi hoặc.
Năm Thiên Bảo thứ mười bốn Đông Bình Quận Vương phản loạn, chết rất nhiều người, đúng là sẽ khiến Nại Hà đổi đường. Nhưng tám trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, ngay cả lão yêu quái như Hoàng Tư Bình cũng không biết.
Vì sao một con xà yêu nho nhỏ như Ngoan Thất lại hiểu rõ như vậy?
“Nhà ta có rất nhiều sách, ta thích đọc sách.” Ngoan Thất nho nhã nói: “Ông cháu ba đời nhà ta đều thích đọc sách, ba trăm năm qua cất giữ vô số sách vở. Ta gia học uyên thâm, là thế gia thư hương...”
Vi Trử ngắt lời hắn, nói: “Đọc sách có tác dụng quái gì? Có làm quan được không?”
Ngoan Thất uất ức, không nói tiếp.
Rốt cuộc nước sông Nại Hà cũng tràn vào trong miếu, đám người Hứa Ứng lập tức đứng dậy, ai nấy nhảy lên nóc miếu.
Nhưng bọn họ cũng biết, nếu mặt nước của Nại Hà lại dâng lên, chắc chắn sẽ nhấn chìm căn miếu này, nước sông Nại Hà sẽ hòa tan máu thịt của bọn họ!
Con mắt Vi Trử lấp lóe, liếc mắt nhìn Hứa Ứng, Hoàng Tư Bình và xà yêu Ngoan Thất, thầm nghĩ: “Tuy Nại Hà sẽ thôn tính máu thịt, nhưng không cách nào hòa tan xương cốt. Nếu nước sông còn dâng lên, vậy thì chỉ có cách giết chết bọn chúng, lấy xương cốt của chúng làm đá kê chân!”
Hắn đột nhiên chú ý thấp ánh mắt Hoàng Tư Bình cũng lấp lóe, lén lút quan sát mình, tâm thần tập trung cao độ: “Chắc chắn Thạch Sơn Thần cũng suy nghĩ như ta!”
Nước càng lúc càng dâng cao, dần dần tràn vào gian miếu và Đại Hùng bảo điện, sân sau cũng có nước sông Nại Hà đổ vào, làn nước đã sắp tới chỗ cái giếng dưới quả chuông trong căn đình.
Vi Trử đang định ra tay giết người, lấy thi thể làm chỗ đặt chân, đột nhiên trong miếu có ánh sáng rực rỡ lóe lên, chiếu rọi lên trời, khiến mọi người gần như không mở mắt ra được!
Thần quang rực rỡ đó xông lên giữa không trung, đột nhiên nổ tung!
“Boong !”
Tiếng chuông vang dội lan truyền, hào quang bộc phát hóa thành một quầng sáng hình quả chuông khổng lồ, che khắp bốn phía xung quanh căn miếu, tiếng chuông ngân ép lui nước sông Nại Hà bốn phía xung quanh!
Trên nóc căn miếu, đám người Hứa Ứng kinh ngạc, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại thấy bốn phía xung quanh căn miếu là một quả chuông khổng lồ hữu hình vô chất, là một bức tường ánh sáng dày đặc!
Trên bức tường ánh sáng hiện lên hoa văn kỳ lạ, không ngừng hiện lên rồi biến mất, tạo thành các hình thù khác nhau.
Còn bên ngoài quả chuông ánh sáng này, nước sông Nại Hà cuồn cuộn dâng lên, càng lúc càng cao, nước lũ ập tới, những gương mặt ác quỷ dữ tợn không ngừng va vào vách chuông, bị quả chuông lớn rung động đánh tan thành làn khói xanh!
Đám người Hứa Ứng chỉ cảm thấy nhiệt độ lại ấm áp trở lại, không lạnh lẽo thấu xương như vừa rồi.
“Là quả chuông trong gian đình ở sân sau!”
Hứa Ứng hiểu ra, nhìn về phía gian đình, chỉ thấy trong đình có hào quang rực rỡ tỏa ra từ bên dưới quả chuông đồng rỉ sét loang lổ.
Đám người nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi tới bên gian đình, Vi Trử nghi hoặc nói: “Không ngờ trong căn miếu hoang này lại có một bảo vật quý giá như vậy, nhưng vì sao bảo vật này lại bị treo ở đây, không ai lấy đi?”
Đột nhiên, núi đá dưới chân họ bắt đầu rung chuyển kịch liệt!
Ba người Hứa Ứng vội vàng giơ tay bám lấy cây cột trong đình nghỉ chân mới có thể ổn định thân hình, ai nấy nghi hoặc không thôi.
Quả chuông đồng treo trong căn đình càng tỏa hào quang càng rực rỡ chói mắt, hào quang chiếu vào trong giếng, bóng tối dưới đáy giếng bị rọi sáng. Hứa Ứng đột nhiên nhìn thấy dưới đáy giếng có từng miếng vảy đen nhánh khổng lồ đang trượt qua!
Đó là thân thể của một con quái vật khổng lồ!
Y đi tới bên cạnh giếng, quan sát kỹ lưỡng.
Đột nhiên lớp vảy đen nhánh không di chuyển nữa mà kéo sang hai bên.
Trong cái giếng đen kịt, một con mắt xanh lam với phần đồng tử dọc đã lấp đầy đáy giếng, lặng lẽ nhìn y.
Vô số tiếng thì thầm tràn ngập đầu óc Hứa Ứng, khiến trong đầu y lập tức có thêm ngàn vạn ý nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận