Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 34: Cõi âm xâm lấn (2)
Hứa Ứng gọi.
Phía đông dần dần có sắc trắng, mặt trời sắp lên, trong không khí vẫn còn sương mù, cõi âm vẫn đang xâm lấn dương gian, những nơi va chạm phát ra tiếng nổ lớn, không gian bất ổn.
Có điều, khi mặt trời lên, Nại Hà dần dần phai nhạt, tất cả như khôi phục bình thường, chỉ có núi non hai bên bờ Nại Hà vẫn còn có, không trở về cõi âm.
Nại Hà vẫn đang từ từ biến mất, trong núi vẫn hơi mờ mịt, một vị thần linh giang rộng năm ngón hai tay, dùng tay soi sáng bốn phía.
Trong lòng bàn tay hắn mọc ra con mắt to bằng nắm tay, mắt chiếu thần quang, soi sáng bốn phía.
Không trung lại có tiếng gió, đó là thần linh của Vĩnh An trấn, thân người cánh chim, vỗ cánh bay lên. Hai mắt hắn sáng như đuốc, chiếu rọi thành hai cột sáng.
Đột nhiên, một bóng người vô thanh vô tức lướt đến, đi tới trước mặt thần linh có mắt ở tay.
Đó là một thiếu niên, một tay nâng quả chuông lớn cao bằng người thường mà như không có gì.
Thần linh có mắt ở tay lại không có mắt trên đầu, chỉ có mắt ở tay, hắn cũng cảnh giác, nhận ra không ổn, lập tức chiếu hai tay theo hướng đó.
Nhưng đã không kịp.
Thiếu niên kia giơ cánh tay khác đấm ra một quyền, quyền phong ép tới tạo thành tiếng sấm nặng nề, đánh thẳng vào giữa ngực hắn.
Quyền này cực kỳ mạnh mẽ, ngay khoảnh khắc thân hình thần linh mọc mắt ở tay bị đánh văng ngược lại, lực lượng truyền khắp thân thể hắn, xuyên thủng thân thể hắn. Tất cả những nơi lực lượng truyền tới đều hóa thành bột phấn!
Nắm tay kia lại vang lên tiếng sấm, không ngờ lại đánh vào cơ thể thần linh có mắt ở tay kia, thần hồn của hắn lập tức phân giải, còn chưa rơi xuống đất thì thần hồn tinh khí đã tan rã!
Người vừa xuất quyền đánh chết thần linh có mắt ở tay chính là Hứa Ứng, thực lực của y đã mạnh hơn lúc giao chiến với thần linh khổng lồ nhiều, nhưng cánh tay trái vẫn chưa khỏi hẳn.
Để tránh cho quả chuông lớn bị kéo dưới đất, người khác nghe thấy tiếng chuông, y không thể không dùng tay trái nhấc quả chuông lên.
Cũng may y tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, lực lượng hùng hậu, nhấc quả chuông này lên cũng không thành vấn đề.
Bước chân của Hứa Ứng không hề dừng lại, tung người nhảy một cái, đá mạnh vào thân cây, chuyển hướng giữa không trung, nhắm thẳng vào thần linh của Vĩnh An trấn đang trên không trung.
Thần linh Vĩnh An trấn là thần trong trấn, lại mọc hai cánh, chiếm ưu thế không trung, nếu không đánh rơi hắn trước, cho dù có chạy được khỏi vòng vây cũng khó mà thoát khỏi truy sát!
Nhưng trong khi Hứa Ứng ra tay giết chết thần linh có mắt ở tay, thần linh của Vĩnh An trấn đã nhận ra động tĩnh, lập tức nhìn sang phía này, thần quang trong mắt chiếu lên người Hứa Ứng.
Hứa Ứng đang ở giữa không trung, còn cách hắn tới vài trượng mà lực đã hết, không thể uy hiếp được hắn, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tiểu quỷ, còn kéo theo cái kèn đồng...”
Nhưng ngay lúc này một thân thanh mảnh lóe lên, là một con rắn lớn từ dưới đất bắn lên, đập vào chân Hứa Ứng.
Hứa Ứng giẫm lên lưng con rắn lớn này, lại tung người lên không, nắm đấm đánh ra.
Thần linh của Vĩnh An trấn đã hưởng thụ hai trăm năm hương hỏa, tuy bản lĩnh không bằng thần linh khổng lồ nhưng cũng không phải loại thường, vừa biến khí hương hỏa thành phi kiếm, vừa vỗ cánh lui lại phía sau!
Hắn có cánh, cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, Hứa Ứng không có chỗ mượn lực trên không, chỉ cần tránh được đòn này là có thể thong thả giết chết Hứa Ứng!
Nhưng Hứa Ứng đấm ra quyền này, sau lưng lập tức hiện ra dị tượng Tượng Vương Thần Thể, thần quang rực rỡ, đấm ra một quyền theo động tác của y. Không khí xung quanh lập tức bị kéo thành chân không, khiến Vĩnh An trấn có vỗ cánh cũng không thể mượn lực bay đi được!
“Ầm!”
Giữa không trung vang lên tiếng nổ như sấm dậy, quyền này của Hứa Ứng trực tiếp đánh tan phi kiếm do khí hương hỏa biến thành. Pháp lực mà thần linh của Vĩnh An trấn luyện hóa hương hỏa hai trăm năm mới thành lại bị quyền này đánh xuyên qua, hoàn toàn không có tác dụng gì!
Cái đầu hắn nổ tung, hóa thành vô số mảnh gỗ bắn lốp bốp xung quanh, thân thể không đầu vẫn đang ra sức vỗ cánh, sau khi vỗ được vài cái là từ từ rơi từ trên không xuống.
Hứa Ứng giẫm lên thân thể không đầu của thần linh của Vĩnh An trấn, chỉ nghe xa xa có thần linh hô to: “Hứa Ứng đang ở đâu!”
Hứa Ứng nhảy vào trong rừng núi, lăn mấy vòng dưới đất, tản bớt lực rơi từ trên không, thân hình lao tới, đi thẳng xuống dưới núi.
Cách y không xa, Ngoan Thất nhanh chóng trườn theo, phối hợp với y.
Một người một rắn, dọc đường nếu gặp phải thần linh thì trực tiếp lao tới, tiêu diệt đối thủ trong thời gian ngắn nhất.
Cho dù là Ngoan Thất cũng đã tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tới tầng thứ năm đỉnh phong, sở trường là sử dụng chiêu Bạch Tượng Súy Tị, dùng đuôi tay vòi, thậm chí tốc độ đuôi vượt qua tốc độ âm thanh, thường chỉ một đòn là thắng!
Đương nhiên, nếu hắn không thể thắng trong một chiêu, Ngoan Thất sẽ gặp nguy hiểm, dù sao hắn cũng là xà yêu, không có tay chân, không thể dùng hết mọi chiêu thức trong Tượng Lực Ngưu Ma Quyền như Hứa Ứng.
Nhưng cũng may có Hứa Ứng phối hợp với hắn, hắn đánh một đòn không trúng, công kích của Hứa Ứng sẽ nối gót tới theo, giúp hắn diệt trừ đối thủ.
Mặt trời lên cao, Nại Hà hoàn toàn biến mất, gấu đen đứng ở cửa động nhìn ra xa, chỉ thấy trong rừng rậm, thần linh xuất hiện không ngừng, truy sát theo cùng một hướng.
Mà hướng đó có một chỗ tinh hoa thái dương bất thường, ánh mặt trời chiếu tới nơi này sẽ trở nên cực kỳ nồng nặc, nhìn từ xa lại có thể thấy hạt ánh sáng sáng tạo thành hai vòng xoáy một lớn một nhỏ trên không thể rung!
Chỗ đó chính là Hứa Ứng và Ngoan Thất đang vừa chạy vừa đối địch, vừa hít thở thổ nạp, gột rửa tạp chất trong thân thể, tăng cường khí huyết, tăng tốc độ khôi phục của bản thân!
Hùng Thiên Lý lẩm bẩm: “Hứa yêu vương, Thất ca, chúc các ngươi lên đường bình an!”
Hứa Ứng và Ngoan Thất chạy liền mười dặm, đi sâu vào bờ trái của Nại Hà, bước lên dãy núi của cõi âm.
Mười dặm này cũng là mười dặm giao chiến, cuối cùng cũng cắt đuôi được truy binh!
Trên người Hứa Ứng và Ngoan Thất có thêm mấy vết thương, nhưng bọn họ không tiếp tục tu luyện đạo dẫn công. Lý do là vì sau khi tới nơi này, kể cả ánh mặt trời cũng hóa thành lạnh lẽo, khó mà cảm thấy ấm áp.
Hiện giờ phả động đạo dẫn công chỉ thu được luồng khí lạnh lẽo âm trầm, ngay cả huyết dịch cũng như muốn đông cứng. Lực lượng hỗn độn này không những không tăng cường tu vi, ngược lại cực kỳ có hại đối với thân thể!
Dãy núi cõi âm âm u khủng khiếp, ngọn núi đen kịt, trên vách núi còn có dòng chất lỏng sền sệt màu đen chảy xuống, không biết là thứ gì.
Hứa Ứng tay phải giơ quả chuông đi về phía trước, chỉ thấy bên dưới vách núi là xương trắng chồng chất, trải thành một con đường, nhìn theo con đường bằng xương trắng đó, cuối đường có một căn nhà.
Căn nhà này dùng xương trắng làm tường, làm ngói, treo da người làm cờ, dùng đầu lâu làm trang trí.
Âm phong lay động lá cờ da người, trên đó viết hai chữ, quán rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận