Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 44: Người bắt rắn ba trăm năm trước (2)
Y suy nghĩ tới thất thần, đột nhiên nói: “Linh Lăng Chu gia cũng bắt đầu quật khởi từ hơn ba trăm năm trước, sau đó chuyển tới kinh thành. Bí mật bất truyền của Chu gia chính là bí tàng Nê Hoàn. Chẳng lẽ người bắt rắn bám theo ông nội Ngoan Thất tới Tần Nham Động chính là lão tổ tông của Chu gia?”
Quả chuông cũng kinh ngạc nói: “Ba trăm năm trước, một người một rắn đi vào Tần Nham Động, ba trăm năm sau vẫn là một người một rắn đi tới Tần Nham Động. Hai con xà yêu chỉ phát hiện cung điện bạch ngọc bên ngoài chứ không phát hiện căn nhà sau vách đá. Hai người bắt rắn đều phát hiện ra nhà đá. Chuyện này đúng là quá trùng hợp.”
Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, năm xưa lão tổ Chu gia đi vào trong này, chắc chắn trong căn nhà đá có rất nhiều thư tịch, đầy sách là sách, là các loại na pháp na thuật mà chủ nhân của nơi này tu luyện.
Lão tổ Chu gia khiêng những na pháp mấu chốt nhất đi, không cầm đi được thì phóng hỏa thiêu thủy. Những thư tịch mà lão ta mang đi khiến cho Chu gia nhanh chóng phát triển, từ một người bắt rắn nho nhỏ ở Linh Lăng biến thành một thế gia khổng lồ!
“Tổ phụ của Ngoan Thất lấy được quyển Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, hơn nữa còn là Chu gia lão tổ thấy ông ấy đáng thương nên tiện tay ném cho một quyển yêu pháp cấp thấp.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Y cẩn thận từng chút một lật những trang giấy còn sót lại của quyển sách cổ. Câu chữ trên giấy không đủ, y chỉ có thể tự bổ sung nội dung
thiếu hụt.
Trong sách nói thân thể lục bí, Nê Hoàn cầm đầu, quả trứng hỗn độn chính là bí tàng Nê Hoàn, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó quá lớn lao, cần phải phá tan hỗn độn trước.
Mở một động thiên trong hỗn độn, câu lấy hoạt tính của Nê Hoàn, đợi khi tu vi đạt tới trình độ nhất định lại có thể mở thêm một động thiên, tiến sâu vào Nê Hoàn, câu được càng nhiều hoạt tính của Nê Hoàn.
Cứ như vậy liên tục, mở được chín tầng động thiên là có thể câu toàn bộ lực lượng trong bí tàng Nê Hoàn.
Còn biện pháp đục mở bí tàng Nê Hoàn cũng cực kỳ đơn giản, đó là dùng lực lượng mạnh nhất tấn công quả trứng hỗn độn!
“Chuyện này đúng là phải có đại na nỗ trợ!”
Hứa Ứng cất quyển tàn thư đi, suy tư: “Bí tàng Nê Hoàn ẩn giấu trong đầu, bất cẩn một chút thôi là đâm thành một cái lỗ trong đầu, phải chịu kết cục óc não vỡ toang. Cho dù có đại na giúp đỡ, e rằng vẫn rất nguy hiểm.”
“Ta có thể giúp ngươi.”
Quả chuông đột nhiên nói: “Ta cực kỳ cường đại, cho dù bị yêu nữ đánh trọng tương nhưng bộc phát xuất chiêu trong thời gian ngắn vẫn vượt xa đại na. Nhưng ta sẽ không làm suông, ta giúp ngươi mở bí tàng Nê Hoàn, ngươi chỉ cần cung cấp cho ta càng nhiều khí huyết, giúp ta chữa thương.”
Hứa Ứng liếc nhìn nó một cái, khá do dự.
Đương nhiên quả chuông rất mạnh, sau khi bị thương nó vẫn có thể chống chọi lại hai đại cao thủ Chu Nhất Hàng và Tiết Thành Hoàng. Nó hôn mê bất tỉnh rồi mà Hứa Ứng còn có thể kéo nó suýt nữa đập chết Chu Nhất Hàng và Tiết Thành Hoàng.
Điều mà Hứa Ứng đang lo là quả chuông quá mạnh, một đòn toàn lực của nó trong óc mình, e rằng không chỉ mở một cái lỗ trong đầu mà là rầm một tiếng nổ tung.
“Không khéo từ cổ trở lên biến mất tiêu.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Quả chuông thấy y do dự, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin ta? Họ Hứa kia, Chung mỗ sống trên đời đã trải qua không dưới một ngàn trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, ngươi dám không tin ta? Có ai không biết Tiểu Thạch Sơn Chung gia luôn làm việc trầm ổn, người người ca ngợi?”
Hứa Ứng lúng túng nói: “Đúng vậy đúng vậy. Thế thiếu nữ trong quan tài làm sao trốn ra?”
Quả chuông quát lên như sấm: “Rõ ràng có người ám hại ta, nhân lúc rối loạn cứu thoát yêu nữ! Đám khốn kiếp ấy tính toán ta không phải chỉ một hai ngày, thậm chí bọn chúng không tiếc đại khai sát giới khiến cho Nại Hà đổi đường, đổ lên Tiểu Thạch Sơn! Nếu không làm sao ta lại để con yêu nữ đó chạy được?”
Hứa Ứng lại do dự, quả chuông vội vàng nói: “Chúng ta ra ngoài, để ngươi chứng kiến độ chính xác của ta!”
Hứa Ứng đi ra khỏi căn nhà đá, tới Nê Hoàn Cung, chỉ thấy Ngoan Thất còn chưa tỉnh.
Y ra khỏi Tần Nham Động, lên trên Vô Vọng Sơn. Gió mát hiu hiu, quả chuông lơ lửng bên cạnh nói: “Ngươi thấy gốc đại thụ che trời trên núi không?”
Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy bên trên vách núi của Vô Vọng Sơn có một gốc cây che trời, cao khoảng ba mươi trượng, cực kỳ nguy nga.
Quả chuông nói: “Ta sẽ phát uy, dùng tiếng chuông phá hủy nó. Ngươi xem cho kỹ!”
Hứa Ứng rất mong chờ, đột nhiên nghe tiếng chuông vang lên, coong một tiếng, không gian rung động, ngay khoảnh khắc tiếp theo mười mấy nam nữ bị nổ văng khỏi rừng núi, khoa chân múa tay giữa không trung.
Hứa Ứng thầm kinh hãi: “Quan lại ở Linh Lăng! Không ngờ bọn chúng lại tìm tới nơi này!”
Một lát sau, hơn mười tên quan lại mới rơi xuống đất, ngã vào trong rừng khiến chim muông nháo nhác.
Quả chuông dừng lại rồi nói: “Ta nhận ra có người đến, trốn trong rừng âm thầm quan sát chúng ta. Thế nên ta đổi hướng dọa bọn họ ra. A Ứng, ta xài hết lực lượng tích lũy hai ngày nay rồi, còn lại giao cho ngươi!”
Dứt lời quả chuông chui vào sau đầu Hứa Ứng như một làn khói, biến mất không còn tăm hơi.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên trong rừng núi, hơn mười tên quan lại mặt mũi sưng vù từ trong rừng bước ra.
Hứa Ứng đứng yên tại chỗ, thản nhiên nói: “Tu vi của ta tăng tiến nhanh, đã thành yêu vương, các ngươi không phải đối thủ của ta.”
Mười mấy tên quan lại kia ai nấy nóng lòng muốn thử, lại nghe một giọng nói vang lên, cười nói: “Hứa yêu vương là dị chủng của nhân tộc, sau khi tu thành yêu vương thì quan na bình thường không phải đối thủ của Hứa yêu vương cũng đúng thôi. Cho nên lần này không cần bọn họ ra tay, bản quan sẽ đích thân hàng phục ngươi.”
Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, huyện lệnh Chu Dương mặc bộ áo lụa màu đen, hoa lệ bất phàm, rảo bước ra khỏi rừng núi.
“Bày kiếm!” Chu Dương nhẹ nhàng nói.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy sau lưng đám quan lại này đều đeo một cái sọt, bên trong là hơn mười thanh bảo kiếm. Đám quan lại đi tới cách y khoảng ba mươi bước thì dừng lại, rút bảo kiếm trong sọt kiếm ra, cắm trên mặt đất rồi nhanh chóng thối lui.
Chu Dương đi tới, lấy từ trong tay áo ra một hạt giống, cắm giữa kiếm trận.
Hạt giống nhanh chóng cắm rễ nảy mầm, chẳng mấy chốc đã biến thành một gốc đại thụ che trời, tán cây bao phủ phạm vi vài mẫu, cành lá rủ xuống, vừa dài vừa mảnh, mỗi cành cây đều mềm dẻo mà cứng cỏi.
Gốc cây như yêu quái, múa cành cây, loạt soạt rút những thanh bảo kiếm cắm bốn phía xung quanh ra.
“Gốc cây này tên là Phương Hoa, trong truyền thuyết nó là thụ yêu hút máu phượng, được ta khống chế, nó có thể múa trăm thanh kiếm, thi triển tuyệt học của Chu gia ta, Chu Thiên Trảm Yêu Kiếm.”
Chu Dương khẽ mỉm cười nói: “Hứa Ứng, bản quan thân là quan phụ mẫu ở Linh Lăng, yêu dân như con, cho ngươi một con đường sống. Chỉ cần ngươi chịu quy hàng, bản quan không chỉ giúp ngươi tẩy rửa tội danh, còn giao chức vị cho ngươi.”
“Làm cái gì? Làm cẩu quan như các ngươi á?”
Hứa Ứng đi tới bên một cây liễu, bẻ một cành liễu dày bằng ngón cái, mỉm cười nói: “Cẩu quan, để ta mở mang tầm mắt xem tổ tông nhà ngươi lấy được tuyệt học gì trong Tần Nham Động, so với ta tự tìm hiểu thì sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận