Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 20: Ăn vạ (2)
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một đi về phía trước, giơ tay ra từ đằng xa, hạ giọng nói: “Nó bị thương à?”
Xà yêu Ngoan Thất cực kỳ lo lắng, hạ thấp giọng kêu lên: “Đừng làm bậy! Chết người đấy!”
Hứa Ứng đánh bạo từ từ tiến về phía trước.
Xà yêu Ngoan Thất kêu lên: “Hứa Ứng, mau lùi lại! Ngươi còn chưa lưu lại nòi giống cho nhà họ Tưởng, ngươi mà chết, nhà họ Tưởng sẽ tuyệt hậu đấy!”
Bàn tay Hứa Ứng dần dần tới gần chuông đồng.
Đột nhiên quả chuông dừng lại, không lên xuống chập chùng nữa, cũng không lúc lớn lúc nhỏ nữa.
Xà yêu Ngoan Thất kinh hãi hét lên một tiếng, nín thở. Hứa Ứng cũng cảm thấy quả chuông này như mọc ra một cặp mắt, đang nhìn chằm chằm vào mình, xem xem rốt cuộc mình định làm gì.
Nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên tăng thêm nhiều, cây cối bị xô đổ xung quanh vang lên tiếp lép bép, không ngừng nổ tung.
Hứa Ứng không nhúc nhích.
Một lát sau, quả chuông đồng lại chập chùng lên xuống, lúc lớn lúc nhỏ, cực kỳ chăm chú đối phó với dấu tay trên vách chuông. Hiển nhiên quả chuông cho rằng Hứa Ứng không có uy hiếp gì.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy nhiệt độ bốn phía xung quanh cũng hạ thấp đi nhiều, lạnh lẽo bước lên trước một bước, bàn tay tiếp tục duỗi ra phía trước.
Quả chuông đồng lại dừng lại, Hứa Ứng cũng cứng đờ.
Trái tim xà yêu Ngoan Thất và con lợn rừng kia đều nảy lên tận cổ họng.
Quả chuông đồng lại tiếp tục lên xuống chập chùng, hô hấp hít thở, bàn tay Hứa Ứng nhẹ nhàng đặt lên vách chuông, vuốt ve, nở nụ cười thỏa mãn.
Xà yêu Ngoan Thất nhỏ giọng kêu lên: “Ngươi mạo hiểm bị quả chuông này gõ chết chỉ để sờ nó một cái?”
Hứa Ứng cười nói: “Tối qua chúng ta dựa vào nó mới có thể sống sót qua được chuyện Nại Hà đổi đường, nó bị thương, đương nhiên chúng ta nên vuốt ve an ủi nó. Chó mèo nhà ta mà được xoa như vậy sẽ bình tĩnh hơn.”
Không ngờ xà yêu Ngoan Thất lại cảm thấy những lời này có vẻ ngụy biện, nhưng đang lúc Hứa Ứng quay đầu, đột nhiên một tiếng coong lớn vang lên, quả chuông rơi từ trên không xuống, đập vào mặt đất!
Hứa Ứng cũng sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy vách chuông rung động không ngừng, hoa văn trên vách chuông cũng cực kỳ hỗn loạn, nhảy tới nhảy lui, thi thoảng lại co giật.
Tình cảnh này rất giống người trọng thương sắp chết!
“Mau quay lại đi!”
Xà yêu Ngoan Thất kêu lên the thé, không có vẻ đã khàn: “Nó sắp chết rồi! Lát nữa sẽ nổ tung, nổ tới mức máu dính đầy mặt với cỏ ngươi!”
Hứa Ứng thấy vậy cũng không dám chắc liệu quả chuông đang rung chuyển kịch liệt này có nổ tung không, vội vàng đi về phía xà yêu Ngoan Thất.
Y vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng quả chuông bị kéo lê trên mặt đất. Hứa Ứng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quả chuông đồng vẫn ở sau lưng y, di chuyển theo y đúng khoảng cách hai bước, vẫn rung rung như đang động kinh, cứ như sắp tắt thở.
Hứa Ứng đi về phía trước một bước, quả chuông cũng kéo về phía trước đúng khoảng cách một bước.
Hứa Ứng lại đi lên trước một bước, quả chuông đồng giật giật trước về phía trước một bước.
Hứa Ứng nhanh chóng chạy đi, quả chuông đồng kêu leng keng trượt phía sau, bám sau mông y.
“Ngươi bị ám rồi!”
Xà yêu Ngoan Thất kêu the thé, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ngươi sờ vào nó, bị nó ám rồi! Nó bị trọng thương khó lòng tự vệ, ngươi chạm vào nó nên nó ám ngươi. Ta bảo mà, không thể đỡ bà già qua đường được!”
Con lợn đen bên cạnh gật đầu lia lịa, cực kỳ tán thành.
Hứa Ứng nhanh chân bỏ chạy, quả chuông phía sau va đụng lung tung tạo thành tiếng leng keng, dọc đường khói bụi mịt mù, nhưng vẫn bám theo sau mông y!
Hứa Ứng lắc mình xuyên qua giữa hai gốc cây lớn song song, sau lưng lại vang lên hai tiếng răng rắc, hai gốc cây đã đổ xuống chỉnh tề.
Hứa Ứng nhảy qua một cái gò đá cao cỡ hai ba người, ngay khoảnh khắc sau núi đá đã bị nghiền thành bột phấn, quả chuông vẫn kêu leng keng, bám theo sau lưng y, không chịu rời bỏ.
Hứa Ứng bèn chạy về, xà yêu Ngoan Thất và con lợn đen nhìn sau mông y, quả chuông vẫn bám theo leng keng.
Thiếu niên dừng bước, sắc mặt ngây ngốc, trên mặt có hai hàng lệ chảy xuống.
“Ta đã giết người, còn giết thần, bây giờ đang bị Hoàng Thành và quan phủ truy nã. Quả chuông này bám theo sau mông cứ như sợ người khác không nhìn thấy không nghe thấy, có lẽ ta không sống quá nửa ngày nữa rồi.” Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn trời, tránh cho nước mắt chảy vào miệng.
Đột nhiên quả chuông đồng sau lưng y bồng bềnh bay lên, lặng lẽ xoay tròn, càng ngày càng nhỏ, sau đó ‘soạt’ một tiếng, chui vào sau đầu y!
Hứa Ứng thấy xà yêu Ngoan Thất và con lợn đen kinh hãi nhìn sau lưng mình, đột nhiên quay đầu lại, không thấy bóng dáng quả chuông đồng đâu nữa, không khỏi vừa mừng vừa sợ nói: “Cuối cùng cũng cắt đuôi cái của nợ ấy.”
Ngoan Thất chỉ mũi đuôi vào đầu y, lắp bắp, đang định nói chuyện thì đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng chuông ngân. Ngoan Thất sợ hãi, đuôi mềm nhũn ra.
“Ngoan Thất, ngươi bắt được hai con lợn rừng, ta thấy con lợn rừng kỳ quái này rất lanh lợi, hay là thả đi.” Hứa Ứng quan sát con lợn đen bị xà yêu Ngoan Thất đè bên dưới, đề nghị.
Ngoan Thất nói: “Con lợn đen này đã bị ta độc chết, độc của ta không thuốc nào chữa được, nếu ngươi ăn nó thì chết chắc. Con này còn sống không dính độc, ngươi có chắc là muốn thả không?”
Không bao lâu sau, hai con lợn rừng nho nhỏ bị gác lên đống lửa, nướng đến bóng loáng, mỡ lợn chảy xuống, nhỏ vào đống lửa khiến cho không khí tràn ngập mùi khói gỗ và mùi thịt nướng.
Hứa Ứng và Ngoan Thất ăn uống no nê, tiếp tục đi về phía Ngô Vọng Sơn.
“Tiểu Thất, không biết vì sao lúc lắc đầu ta cứ nghe thấy tiếng chuông.”
Hứa Ứng lúc lắc cái đầu, có vẻ ngạc nhiên, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát rồi nói: “Hình như ta vừa nghe thấy xong.”
Ngoan Thất mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.
Hứa Ứng lại lúc lắc đầu, lại nghe thấy tiếng chuông.
“Đừng lắc nữa, lắc thêm khéo bị choáng đấy!” Xà yêu Ngoan Thất thầm lo lắng, lúc nào cũng lo lắng Hứa Ứng lắc đầu quá mạnh, khiến quả chuông xuyên thủng đầu y.
Hứa Ứng không chỉ nghe thấy tiếng chuông mà còn cảm thấy khí huyết của mình không được đầy đủ, mới đi chưa bao lâu đã thở hổn hển, nhưng y chỉ coi là thương thế của mình chưa lành.
Ngoan Thất nhìn thấy nhưng lại sợ hãi tới mức suýt nữa hồn phi phách tán. Chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi mà dung mạo Hứa Ứng đã tiều tụy, sắc mặt vàng như nghệ, vành mắt hóa đen, cứ như bị nữ quỷ thải bổ ba trăm hiệp!
Đột nhiên trong đầu Hứa Ứng vang lên giọng nói như quả chuông lớn: ”Thiếu niên, ngươi có biết thế nào là nội quan tồn tưởng không?”
Hứa Ứng ngơ ngác, vội vàng nói: “Ai? Ai đang nói đấy?”
Xà yêu Ngoan Thất kinh hãi, quan sát bốn phía, nói: “Có ai đang nói à? Sao ta không nghe thấy?”
Trong đầu Hứa Ứng, giọng nói kia lười biếng nói: “Rõ ràng tu vi khí huyết của ngươi đã đủ, cũng tu luyện Thải Khí Kỳ tới tuyệt đỉnh, nhưng không biết nội quan tồn tưởng thì tu vi không thể tiến bộ.”
Hứa Ứng nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy người đang nói, bèn thăm dò: “Xin hỏi tiền bối, cái gì là nội quan tồn tưởng? Thế nào là nội quan? Làm sao để tồn tưởng?”
Giọng nói kia như vang vọng từ xa xăm: “Cái gọi là nội quan tồn tưởng, người nội quan, cất giữ bên trong. Thải Khí Kỳ khai thác tinh khí thái dương là lấy ở ngoài, hấp thu tinh khí bồi bổ khí huyết. Nội quan lại là nhìn vào bên trong, quan sát cơ thể mình, mở ra phạm vi hư vô huyền diệu, quan sát lục phủ ngũ tạng bên trong, cảnh tượng phi phàm, như huyền như ảo. Đến bước đó thì ngũ khí triều nguyên, điều hòa ngũ khí hóa thành nguyên khí, đó mới là Thải Khí Kỳ đại thành. Sau khi Thải Khí Kỳ đại thành mới có thể thấy huyền quan trong cơ thể, bước lên cảnh giới tiếp theo.”
Hứa Ứng không hiểu, nói: “Tiền bối, ngài nói cảnh giới tiếp theo khác với cảnh giới của Na Sư. Chẳng lẽ ngài đang giảng phương pháp tu luyện của yêu tộc?”
Ngoan Thất nghe thấy tiếng thì thầm của Hứa Ứng, vội vàng quay sang, nhưng chỉ thấy Hứa Ứng đang nói chuyện với không khí, lầm bà lẩm bẩm, thầm nghĩ: “A Ứng bị sao thế này?”
Giọng nói kia nghi hoặc: “Na Sư là cái gì? Ta đang nói tới Luyện Khí Sĩ! Ngươi không phải Luyện Khí Sĩ hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận