Chờ Anh Đến Bên Em
Chương 127
Giang Tùy Châu nhìn cô vài giây, dường như không còn kiềm chế nữa áp sát cô vào lan can ở ban công: “Rất đơn giản.”
Quan Hề vuốt ve lưng anh, ngước cằm lên: “Vậy anh đến đi, nhanh lên.”
Hơi thở của Giang Tùy Châu có chút nặng nề, tay anh đặt sau gáy cô, căn bản là đang gặm cắn môi cô.
Khoảnh khắc này vừa kịch liệt vừa nhiệt tình, nhưng không biết vì sao Quan Hề lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có lẽ do những chuyện vẫn vướng mắc ở lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng được khai thông.
Hôn một hồi ở ban công xong cô bị anh bế thẳng vào trong phòng.
Quấn quýt đụng chạm như nắng hạn gặp mưa rào, Giang Tùy Châu cũng chẳng quan tâm xuống tay nặng nhẹ nữa, vậy mà Quan Hề vẫn cực kỳ phối hợp với anh.
Sau hai lần mạnh mẽ va chạm… Cô xụi lơ nằm trong lòng anh.
“Đi tắm đi…” Giọng của Quan Hề như còn ngấm dư vị, mềm mại mê người.
Giang Tùy Châu ôm cô, “Lát nữa.”
Quan Hề khó chịu hừ nhẹ: “Em không thoải mái…”
“Bây giờ mà tắm lát sau lại phải tắm nữa, có mệt không?”
Quan Hề cảnh giác: “Không muốn đâu… Ngày mai em còn phải dậy nữa, muốn ngủ cơ.”
“Lát nữa cho em ngủ.”
Nghe giọng điệu này thì không giống vậy đâu, Quan Hề khẽ đẩy anh, “Giang tổng, không phải chỉ qua một khoảng thời gian thôi sao lại biến thành thế này…”
“Em cũng biết là một khoảng thời gian à.” Cằm của Giang Tùy Châu gác ở trên đỉnh đầu cô, anh nhạt giọng nói: “Em không muốn sao, hửm?”
Quan Hề: “Em bận mà, còn lâu mới muốn.”
Khóe môi Giang Tùy Châu cong lên: “Ừ, trên giường mới chỉ ướt một mảng thôi, vẫn bình thường nhỉ.”
Quan Hề không nhịn nổi nữa, cô lật người lại giơ chân định đá anh. Nhưng cô lại bị Giang Tùy Châu túm chặt cổ chân một cách cực kỳ chính xác, sau đó anh hơi động người liền đè ngược lại cô.
Cảm thấy anh lại bắt đầu rục rịch ngóc dậy, Quan Hề chỉ muốn khóc lớn: “Giang Tùy Châu…”
“Sáng mai anh gọi em dậy.”
“Vốn anh không gọi nổi!”
Giang Tùy Châu cười: “Em cũng biết mình khó đánh thức à.”
“Bình thường em dễ đánh thức lắm, nếu không phải do anh…. Á!”
Có phần dạo phía trước lần này không còn cản trở nào nữa, tê dại tận xương.
Giang Tùy Châu rên lên một tiếng, bình tĩnh lại mới dỗ ngọt cô: “Không dậy nổi thì anh gọi thêm mấy lần nữa… Nếu vẫn không được… Thì không cần dậy nữa.”
“…!”
**
Ở phương diện nam nữ kia Giang Tùy Châu nói không giữ lời đã không phải lần một lần hai, sau khi ăn không biết đủ làm loạn cả một tối, ngày hôm sau Quan Hề thật sự cảm thấy mình không bò dậy nổi nữa.
Ba lần chuông báo thức kêu Giang Tùy Châu phải tắt cả ba.
“Em phải dậy…” Quan Hề rúc trong lòng anh, miệng khóc lóc đòi dậy nhưng người lại không động đậy dù chỉ một chút.
“Cứu mạng… Em phải dậy rồi… Sao em lại phải dậy chứ… Phiền quá… Giang Tùy Châu anh là đồ biến thái c.h.ế.t tiệt…”
Giang Tùy Châu nhắm mắt phụ họa: “Ừ, đúng.”
“Anh kéo em dậy đi…”
“Không đi không được à?”
“Không được….”
Giang Tùy Châu vuốt mái tóc của cô, sau đó anh vẫn phải bất đắc dĩ ngồi dậy: “Đưa tay đây nào.”
Quan Hề chậm chạp duỗi một cánh tay ra, Giang Tùy Châu nắm chặt cổ tay cô, kéo người từ trên giường ngồi dậy, nhưng cô vừa ngồi lên lại mềm oặt ngã vào người anh.
Giang Tùy Châu bật cười, anh ôm luôn cô vào phòng tắm.
Trên người Quan Hề còn mặc bộ đồ ngủ của khách sạn, cô dựa vào Giang Tùy Châu đứng đánh răng, hàm hồ nói: “Váy em đâu…”
Giang Tùy Châu: “Rách rồi.”
Quan Hề: “?”
Giang Tùy Châu: “Không phải do tối qua anh mạnh tay, do chất liệu chiếc váy đó mỏng quá.”
Quan Hề trừng mắt nhìn người trong gương, cúi đầu súc miệng rồi quay người ra phòng ngoài tìm tàn tích của chiếc váy.
Sau đó cô nhìn thấy ở dưới mép cửa sổ trong phòng có một mảnh, nhặt lên nhìn… Xé mạnh tay thật đấy.
Quan Hề cũng chẳng phải tiếc rẻ gì một chiếc váy, nhưng tối qua giày vò cả một đêm khiến cô đau nhức toàn thân, oán khí dành cho Giang Tùy Châu ngùn ngụt, vậy nên cơn tức này phải đổ lên người anh rồi.
“Rách rồi! Còn rách thành cái dạng này nữa, anh xem bây giờ em phải làm sao.” Quan Hề cầm mảnh váy lên hỏi tội.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, đáp lại cực nhanh: “Mua cho em.”
Quan Hề: “Em thích nhất chiếc này, không còn nữa!”
“Vậy mua cái khác đền cho em, bồi thường.”
Quan Hề: “Mua cái gì?”
Giang Tùy Châu: “Thành phố này có nhiều đồ em thích lắm, muốn mua gì cũng được.”
Ánh mắt Quan Hề sáng lên, được nha được nha, lâu lắm cô chưa đi dạo phố rồi…
Ồ không đúng, không phải cô đã thề phải tay làm hàm nhai chỉ tiêu tiền mình làm ra thôi sao.
Đầu Quan Hề hiện lên từng dòng vạch đen…
A, khó nhịn quá.
Cô muốn mua đồ! Muốn mua túi! Gần đây cô bị tụt hậu rồi phải không? Mãi chưa mua một món đồ mới nào!!!
Xùy… Lần này không tính, Giang Tùy Châu làm rách váy của cô mà! Anh đền lại cô thì đã sao!
Phải phải phải, cô vẫn phải tay làm hàm nhai, chẳng qua Nhị cẩu nhà cô muốn bồi thường chút thôi mà!
Quan Hề tự nghĩ thông xong liền nói: “Hôm nay em vẫn còn công việc, chiều mai em rảnh, đến lúc đó anh bồi thường cho em nhé!”
Giang Tùy Châu: “Tối mai là lịch bay của em đúng không.”
“Chính xác, trước khi về vẫn còn chút thời gian.”
Giang Tùy Châu: “Được, đi cùng em.”
Quan Hề: “Lúc đó đừng có kêu mệt nhé, cũng đừng bỏ dở giữa đường.”
Trong đầu Giang Tùy Châu hiện ra cảnh tượng lần duy nhất anh đi mua sắm cùng cô, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận