Chờ Anh Đến Bên Em
Chương 44
“Chuyện Quan Hề là con nuôi trước giờ nhà họ Quan không hề thông báo cho chúng ta.” Lý Nguyên Anh đoan trang ưu nhã, khí chất thanh lãnh, không giận tự uy, vừa mở miệng liền vào thẳng trọng tâm.
Giang Tùy Châu ngồi xuống một đầu sô pha: “Vâng.”
Lý Nguyên Anh nhìn con mình, ánh mắt từng trải đầy những tính toán và sự trầm ổn: “Ban đầu hai nhà kết thông gia, nhà chúng ta cần là tiểu thư nhà họ Quan.”
Giang Tùy Châu: “Cô ấy vẫn là tiểu thư nhà họ Quan.”
Lý Nguyên Anh: “Con chắc chắn con bé vẫn có thể đứng vững?”
Giang Tùy Châu: “Mẹ lo lắng quá rồi, có con tất nhiên cô ấy có thể đứng vững.”
Lý Nguyên Anh nhíu mày: “Tùy Châu, con với vợ tương lai của mình là quan hệ vì lợi ích của đôi bên, những cái khác không cần để ý.”
“Tất nhiên ạ.”
“Con biết là tốt.” Lý Nguyên Anh uống một ngụm cà phê: “Gần đây anh cả của con thổi gió bên tai bố con, nó muốn nắm quyền quản lý bên bất động sản, nhưng cái này tuyệt đối không thể rơi vào tay nó.”
“Con biết rồi.”
…
Hai mẹ con trò chuyện với nhau vừa lạnh nhạt lại thẳng thắn, thoáng cái đã kết thúc cuộc đối thoại.
Quan hệ giữa hai mẹ con trước giờ luôn tẻ nhạt như vậy.
Lý Nguyên Anh vẫy tay ra hiệu: “Được rồi, con lên tầng nghỉ ngơi đi, tối nay không cần về bên kia đâu.”
Giang Tùy Châu gật đầu, đứng dậy.
“Để tránh lời ra tiếng vào, có lẽ con sớm chia tay con bé thì càng tốt.” Đi được vài bước chợt tiếng của Lý Nguyên Anh vọng lại từ sau người anh.
Giang Tùy Châu quay lại.
Lý Nguyên Anh lạnh nhạt hỏi: “Con thấy sao.”
Đáy mắt Giang Tùy Châu thâm trầm không rõ: “Chuyện này con tự có cách.”
Cả tối nay Giang Tùy Châu không ở lại nhà. Anh vào gara, lên xe mình chuẩn bị nổ máy đi về.
Nhưng anh không đi luôn, mà nhìn điện thoại một lúc.
Trước khi đến đây anh có nhắn tin cho Quan Hề, nhưng cô vẫn trưa trả lời anh. Bây giờ vừa mở điện thoại ra, trên màn hình vẫn dừng ở tin nhắn anh hỏi cô “Ai tung tin này ra”.
Lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa trả lời?
Giang Tùy Châu cũng không đợi lâu, anh gọi video cho cô.
Một bên khác, ở nhà họ Quan…
Điện thoại trên bàn trà không ngừng reo, Quan Oánh nhìn màn hình hiển thị thấy ba chữ “Giang Nhị cẩu.”
Giang Nhị cẩu… Giang Tùy Châu?
Quan Oánh mấp máy môi, ép buộc bản thân phải rời mắt khỏi hai chữ “Nhị cẩu kia”, nhìn vào trong phòng bếp.
Quan Hề vừa bị dì Trân gọi vào uống bát canh, đến giờ vẫn chưa ra.
Điện thoại trên bàn trà vẫn reo không ngừng, người đầu kia hiển nhiên phải gọi bằng được mới thôi.
“Chẳng dễ uống chút nào nha dì Trân, mùi thuốc quá nồng luôn.” Tiếng Quan Hề truyền tới.
Quan Oánh lại nhìn điện thoại, lúc này mới gọi Quan Hề.
Quan Hề chậm rãi bước ra: “Sao vậy ạ.”
“Có điện thoại này.”
Quan Hề: “À.”
Quan Hề cầm điện thoại lên, ngồi xuống một bên sô pha, cô nhận máy luôn.
Kết nối xong, trên màn hình là một mảnh tối tăm, người bên kia ngay cả đèn cũng không bật lên.
Quan Hề phóng to luôn camera của mình: “Giang Tùy Châu, tự dưng anh gọi video cho em làm gì?”
“Xem em có còn sống không.” Giọng nói thanh lãnh của Giang Tùy Châu từ đầu kia truyền đến.
“Còn sống… Này này anh nói năng kiểu gì đấy?” Quan Hề trừng mắt qua ống kính, “Anh có c.h.ế.t rồi em vẫn sống tốt.”
Giang Tùy Châu ồ một tiếng: “Vậy sao không trả lời tin nhắn của anh.”
“Anh nhắn tin cho em à? Em không để ý.”
“Chắc là có để ý nhưng quay đầu cái là quên luôn.” Giang Tùy Châu không hề lưu tình bóc mẽ cô.
Quan Hề có c.h.ế.t cũng không nhận: “Em thật sự không nhìn thấy, anh đợi lát, em cúp máy xíu gọi lại cho anh.”
“… E hèm.”
Quan Hề: “??? E hèm e hèm?”
Ánh sáng bên Giang Tùy Châu rất yếu, chỉ thấy le lói vài tia sáng. Quan Hề thấy anh “e hèm” xong liền nói: “Mai anh đi công tác, ba ngày nữa mới về.”
Quan Hề sững người: “Tự dưng anh thông báo cho em làm gì.”
Rất ít khi anh nói lịch trình của mình cho cô.
Giang Tùy Châu: “Nói với em một tiếng, để hôm đó em ở nhà đợi anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó làm gì còn cần anh nói cho em sao.” Giọng nói Giang Tùy Châu bình tĩnh ung dung nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ám muội.
“……”
Quan Hề vội liếc nhìn Quan Oánh, nhìn thấy chị ấy vẫn đang chăm chú xem TV không để ý chuyện bên này liền vội cầm điện thoại đứng lên, đi ra ngoài vườn.
Đến khi xung quanh không còn người nữa cô mới đáp: “Giang Tùy Châu anh tém tém lại, đồi phong bại tục.”
Giang Tùy Châu: “Hả?”
Quan Hề: “Em vừa ngồi trong phòng khách!”
Giang Tùy Châu: “Có người?”
“Tất nhiên có, nhưng bố mẹ em không ở đó…”
Giang Tùy Châu đáp: “Em nhận video cũng không thèm đeo tai nghe, em còn trách ai nữa.”
“Anh không kiểm soát được cái miệng của mình giờ còn quay sang trách em?”
Quan Hề phát hỏa thật rồi, nhìn dáng vẻ này xem ra định đấu khẩu với anh một phen.
Trong gara vắng vẻ, bốn bề quá yên ắng khiến người ta không thoải mái. Giang Tùy Châu chỉnh lại cổ áo, trong lòng hơi phiền muộn.
“Quan Hề.”
“Sao.”
“Tối nay em đến nhà anh đi.” Đột nhiên anh nói.
Quan Hề sững người: “Đã mấy giờ rồi… Này, không phải vừa rồi anh còn nói đợi ba ngày sau à?”
Giang Tùy Châu nhìn người trong màn hình đang cố phô ra góc mặt ăn ảnh nhất, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Quả là anh nói ba ngày sau, nhưng…
“Không phải hôm nay mới mua rất nhiều đồ sao, tất cả chỗ đó đều chuyển đến nhà anh, em không muốn xem à?”
Tinh thần Quan Hề như được tiêm liều thuốc kích thích.
Giang Tùy Châu thấy sắc mặt cô biến hóa liền đoán được đáp án, anh cười một lúc rồi khởi động xe: “Anh đến đón em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận