Chờ Anh Đến Bên Em

Chương 133


Quan Hưng Hào nắm c.h.ặ.t t.a.y của Quan Hề: “Hề Hề, bố nói thật đấy, đã lâu rồi con chưa về nhà, cũng không cho bố gặp con, bố rất đau lòng, cũng rất nhớ con. Con tha thứ cho bố một lần thôi được không, bố biết chuyện trước kia đều do bố làm sai…”
 
Nếu nói trên thế giới này ai đối xử tốt với cô nhất, bố cô ông Quan Hưng Hào chắc chắn sẽ đứng ở vị trí đầu tiên.
 
Quan Hề thấy bố mình đã ốm thành dáng vẻ này rồi không khỏi thấy khó chịu: “Được rồi bố đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, bố lo cho sức khỏe của mình nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Quan Hưng Hào: “Thế về sau con phải thường xuyên về nhà nhé, được không con?”
 
“Để nói sau đi, dạo này con bận lắm.”
 
“Được được, bận cũng không sao, đợi đến lúc nào con có thời gian thì về nhà ở.”
 

 
Có lẽ đã lâu rồi Quan Hưng Hào chưa gặp cô, ông giữ cô ở lại bên mình nói chuyện mãi.
 
Đến tận khi ông nghỉ ngơi ngủ thiếp đi Quan Hề mới bước ra ngoài.
 
Nhưng không ngờ lúc cô xuống dưới tầng lại gặp phải bà Ngụy Chiêu Mai.
 
Sau lần làm lớn chuyện ở nhà ông nội, cô vẫn chưa gặp bà. Lúc này hai người lại gặp nhau khiến Quan Hề không khỏi cảm thấy quái dị.
 
“Hề Hề.” Đúng lúc Quan Hề muốn rời đi thì Ngụy Chiêu Mai mở miệng gọi.
 
Quan Hề dừng chân, giọng nói có chút lạnh: “Có việc gì không.”
 
Ngụy Chiêu Mai nhìn cô, suy nghĩ rối như tơ vò sau cùng bà nói: “Lần này tôi qua để ký đơn ly hôn với bố con.”
 
Quan Hề: “…”
 
Ngụy Chiêu Mai: “Tôi nghĩ con cũng nghe được những lời đồn thổi ở bên ngoài rồi, thật ra, tôi và bố con đã ly hôn.”
 
“Những việc này không liên quan đến tôi.”
 
“Phải, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn phải nói với con một tiếng. Không cần biết thế nào, tôi nợ mẹ của con một lời xin lỗi.”
 
Ánh mắt Quan Hề chớp nháy: “… Bà nói những chuyện này chẳng để làm gì cả.”
 
Ngụy Chiêu Mai cười khổ một tiếng: “Tôi biết, nên bây giờ tôi đang phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra. Nhưng Hề Hề à, bất kể tôi có ra sao thì Oánh Oánh đích thực là chị em cùng cha khác mẹ của con, tương lai tôi không mong hai đứa thân thiết với nhau, tôi chỉ hy vọng hai đứa có thể chung sống hòa bình.”
 
Quan Hề bật cười, quay đầu lại nhìn bà ấy: “Chung sống hòa bình? Tất nhiên, chỉ cần nó không đến làm phiền tôi thì tôi cũng lười bắt nạt nó.”
 
Ngụy Chiêu Mai khẽ thở dài: “Tôi biết dạo trước con phải chịu nhiều uất ức. Tôi… Lúc đó chẳng qua do tôi nợ Oánh Oánh quá nhiều, không màng đến cảm nhận của con.”
 
Cổ họng Quan Hề khô khốc, cuối cùng cô không nhịn nổi nói: “Bà Ngụy, không nói đến chuyện của mẹ tôi, cũng không nói đến những sự thật rối loạn đáng xấu hổ kia. Tôi cứ nghĩ dù sao hai chúng ta cũng có tình nghĩa mẹ con hai mươi mấy năm trời, trước giờ tôi quý người mẹ này như thế nào tôi cố thân cận với bà ra sao chắc bà đều biết rõ. Thật ra lúc trước tôi cũng không mong bà sẽ đối xử với tôi như đối với Quan Oánh, tôi chỉ hy vọng bà có thể bớt một chút nhỏ quan tâm dành cho tôi, nhưng tôi lại không ngờ bản thân chỉ là cái đinh trong mắt bà.”
 
“Hề Hề, tôi…”
 
“Thôi, nghĩ kỹ lại thì bà cũng không sai, tôi nói những thứ này để làm gì, chẳng qua là vì người thân nhất của mình mà thôi.” Quan Hề nhìn bà ta rồi cười tươi, “Nên mọi chuyện dừng ở đây thôi, về sau nếu gặp lại, chúng ta hãy coi nhau như người dưng nước lã.”
 
Nói xong Quan Hề cũng không nán lại nữa, cô cầm đồ của mình rồi bước ra cửa.
 
Cô nghĩ, từ giờ trở đi, tất cả những tình cảm yêu quý hay oán hận của cô với bà Ngụy Chiêu Mai sẽ bị chôn vùi thật sâu dưới lòng đất.
 
Sắc trời đã dần tối, chiếc xe trắng bạc lao vun vút trên đường bỏ lại từng dãy nhà cao tầng phía sau.
 
Trong xe tiếng nhạc rộn ràng phát ra từ dàn loa cao cấp nhất, nghe cực kỳ thích tai.
 
Mặt Quan Hề không có biểu tình gì lái xe, cả người toát ra khí lạnh.
 
Ù ù…
 
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
 
Quan Hề mở loa ngoài, tiếng nhạc dừng lại.
 
“Ăn cơm chưa.” Giọng nói lạnh nhạt của Giang Tùy Châu vang lên, dường như giọng nói của anh qua thiết bị lọc âm trở nên mềm mại hơn, phát ra sự quyến rũ không hề nhẹ.
 
Quan Hề nhăn mũi, không biết vì sao cô nghe thấy giọng anh lại cảm thấy uất ức một cách kỳ lạ.
 
“… Em còn chưa ăn nữa.”
 
“Đặt cơm về nhà cho em nhé?”
 
Quan Hề không vui: “Anh không về à.”
 
Giang Tùy Châu: “Tối nay anh bàn công việc ở hội sở của Tống Lê, em tự ăn trước đi.”
 
Tiếng nhạc bên anh hơi ồn, Quan Hề có thể tưởng tượng ra khung cảnh này, rượu ngon cỗ đầy, gái đẹp xung quanh.
 
Quan Hề có chút bực bội: “Bên anh có các chị em ăn cùng, em thì lủi thủi một mình ở nhà ăn cơm, nói thế mà được à?”
 
Giang Tùy Châu sững người, anh cười khẽ: “Vậy em muốn sao.”
 
“Em qua đó.” Quan Hề, “Anh gọi mấy anh trai đến cho em, em muốn có nhiều người ăn cùng em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận