Chờ Anh Đến Bên Em

Chương 66


Lãng Ninh Y thấy dáng vẻ này của cô đành dỗ: “Trước tiên cậu phải bình tĩnh đừng xúc động, ít nhất đừng chuyển ra vội? Đầu tiên phải âm thầm chuẩn bị tốt đã, đừng để bố cậu thất vọng.”
 
**
 
Liên quan đến bố cô, Quan Hề cảm thấy Lãng Ninh Y nói cũng đúng.
 
Có thể từ ban đầu mẹ đã không thích cô, nhưng cô không thể giận lây sang người bố luôn yêu thương mình hết mực. Bố cô tin tưởng cô giao cho cô dự án quan trọng nhất, quả thật cô có thể làm tốt, không thể để bố thất vọng.
 
Chuyện dọn khỏi nhà chưa quyết định được ngay cũng không thành vấn đề, nhưng từ hôm đó Quan Hề không biết làm thế nào để đối mặt Ngụy Chiêu Mai. Cô cố gắng giảm thời gian ở nhà, hầu như toàn ở công ty.
 
Hôm nay, Quan Hề cầm văn kiện và máy tính lên chuẩn bị đi công tác.
 
“Dương Thanh, hôm nay chị đến thành phố Ôn An gặp Lưu tổng, ở công ty có chuyện gì giao cho em nhé.”
 
Dương Thanh: “Giám đốc Quan, hay để em qua bên đó.”
 
“Không cần, chị tự đi được.”
 
Việc đàm phán với Lưu tổng của bên khách sạn châu Âu vốn không phải quá quan trọng, Quan Hề có thể giao cho cấp dưới, nhưng hai ngày nay Quan Hề không ngủ được, cô muốn đến thành phố khác công tác để khỏi phải về nhà.
 
Thành phố Ôn An cách Đế đô không xa, chỉ tầm hai tiếng rưỡi lái xe là đến, Quan Hề cũng không cần tài xế. Lần này đi cô đi công tác không bằng nói đi ra ngoài hóng gió.
 
Đầu lộ trình phải đi trên đường cao tốc, Quan Hề lái xe hơn tiếng đồng hồ liền xuống cao tốc.
 
Vừa xuống cao tốc không lâu điện thoại cô liền đổ chuông. Quan Hề ấn nhận máy xong giọng của Giang Tùy Châu liền vang lên.
 
“Đang ở đâu.”
 
Mấy ngày nay Giang Tùy Châu cũng đi công tác, rất bận rộn, hầu như hai người không liên lạc gì với nhau, đây là cuộc gọi đầu tiên trong khoảng thời gian này.
 
Quan Hề: “Đi công tác rồi.”
 
Giang Tùy Châu hơi ngạc nhiên: “Công tác? Em á?”
 
Quan Hề: “Sao nào, em không thể đi công tác à.”
 
“Đi đâu.”
 
Quan Hề nói: “Thành phố Ôn An, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến.”
 
Giang Tùy Châu ngừng một lát: “Khéo thật.”
 
“Khéo cái gì?”
 
“Hai ngày nay anh cũng ở Ôn An, nhưng bây giờ đang trên đường về rồi.”
 
Quan Hề không còn gì để nói: “Anh trai à, thế này gọi là không khéo.”
 
“Ồ, thế bao giờ em về.”
 
Hôm nay trời đổ mưa, tuy xe cộ đi lại không nhiều nhưng vừa xuống cao tốc nên lái xe không thuận lợi lắm. Quan Hề chăm chú nhìn trước, nói: “Không rõ, nhưng bàn xong việc em về luôn, chắc Lưu tổng kia cũng dễ nói chuyện nhỉ…”
 
Chưa nói xong lời đột nhiên chiếc xe đang đi sau cô lao lên trước! Con xe này vọt lên rồi án ngữ ngay trước đầu xe cô!
 
Quan Hề giật thót tim: “Shit!”
 
Giang Tùy Châu: “Quan Hề?”
 
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quan Hề không kịp đạp phanh, xe cô đ.â.m sầm vào xe phía trước!
 
Tiếng xe cộ va vào nhau chói tai, Quan Hề ngã nhào về phía trước theo quán tính, vẫn may được dây an toàn giữ lại.
 
“……”
 
“Quan Hề?!” Giang Tùy Châu vội hô lên.
 
Quan Hề xoa đỉnh đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tình cảnh trước mặt, cô hóa đá. Hôm nay cô lái một chiếc việt dã, trông rất dũng mãnh, lần tông xe này xe cô chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng chiếc xe trước mặt đã bị lõm cả mảng lớn.
 
“Quan Hề? Sao rồi em?”
 
Quan Hề hít sâu một hơi: “Em, em tông vào người ta rồi.”
 
Giọng Giang Tùy Châu trầm xuống: “Sao? Em không việc gì chứ? Bây giờ đang ở đâu?”
 
Quan Hề căng thẳng nhìn chiếc xe không có động tĩnh gì phía trước: “Em không sao, nhưng người đằng trước hình như xảy ra chuyện rồi… Em, em không đ.â.m c.h.ế.t người ta chứ? Không phải, do anh ta tự dưng lao lên trước, em không cố ý…”
 
Liên quan đến mạng người Quan Hề cũng sợ, giọng nói run lẩy bẩy.
 
“Trước hết em xác định bản thân không có việc gì đã, đừng căng thẳng.”
 
“Em thật sự không sao…”
 
“Được rồi, vậy xem xung quanh em có cột mốc nào không, báo cảnh sát đi.”
 
“Ừ…ừ!”
 
Quan Hề hít sâu một hơi, bước xuống xe, bây giờ cô đang căng thẳng muốn chết, cô rất sợ người kia bị đụng xe đến mất mạng.
 
Sau khi xuống xe, Quan Hề quan sát xung quanh, đoạn đường này cách cao tốc khá xa, một bên là đồi núi và đồng ruộng, quả thực có thể nói đồng không m.ô.n.g quạnh.
 
Ngón tay cô run run gọi số 110 (*số cảnh sát bên Trung). Vừa ấn cô vừa bước đến bên chiếc xe kia, vị trí bị cô tông phải là ghế sau, đến gần hơn mới thấy vị trí ghế lái không có dấu vết va chạm gì.
 
Cô thở phào một hơi: “Anh gì ơi? Anh không sao chứ?”
 
Cửa sổ bên lái xe vẫn đang mở, người đang nằm úp trên vô lăng vẫn đội mũ, không thấy rõ mặt anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói: “… Không sao.”
 
Quan Hề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xóa số 110 đang định gọi kia đi. Đúng lúc này, người ngồi ghế lái đột nhiên vung tay ra, nhào đến định cướp điện thoại của cô.
 
Khóe mắt Quan Hề nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng rụt tay về: “???”
 
Người kia bắt phải không khí nhưng động tác anh ta mau lẹ, thoắt cái mở cửa xe bước xuống.
 
Quan Hề sững sờ mất hai giây, không kịp nghĩ ngợi phản ứng đầu tiên của cô là… quay đầu chạy mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận