Chờ Anh Đến Bên Em
Chương 182: Ngoại truyện 4 (END)
Quan Hề không muốn loanh quanh ở chỗ này, cô đi cùng bố Quan Hưng Hào đến chào hỏi bố mẹ của Giang Tùy Châu xong bèn tự chuồn ra ngoài.
Sau khi rời khỏi chỗ xã giao kia, cô ra ngoài sân vườn tản bộ.
Sân vườn của nhà Giang Tùy Châu rất lớn, lúc này hầu hết mọi người đều ở trong nhà, thế nên bên ngoài rất yên tĩnh. Cô cứ đi như vậy chợt đi lệch hướng, bên cạnh vừa có cây bụi lại có cả đại thụ, chẳng hiểu sao hơi u ám.
Quan Hề dừng bước, định quay lại. Ở cái độ tuổi đó cô còn sợ tối, cũng sợ cả những thứ ma quỷ.
Thế nhưng cô vừa quay người lại đã thấy ở chỗ cách mình mấy bước chân có một bóng người đen đen đứng đó. Cô giật mình, lùi lại một bước theo bản năng!
Nhưng không may là, phía sau chỗ cô đứng có một đoạn thềm hẹp, cô lùi lại như vậy liền bước hụt chân!
Năm đó Quan Hề mười mấy tuổi hơn mới học đi giày cao mấy phân gót, lần đó cô vẫn chưa khống chế được đôi giày cao mặc cùng lễ phục đó lắm, bị bước hụt xong mắt cá chân chợt cảm thấy một cơn đau điếng tim.
"Á..."
"Không sao chứ."
Bóng đen cách đó không xa chợt lên tiếng, Quan Hề giữ chặt mắt cá chân ngồi sụp xuống, mặt trắng bệch nhìn bóng người bước ra từ chỗ tối.
"Trật chân rồi à?"
Người đến vậy mà lại là Giang Tùy Châu.
Quan Hề vừa ngạc nhiên vừa tức giận:
"Anh bất chợt đi sau lưng tôi làm gì, cũng không phát ra tiếng nào, anh định hù chết ai hả."
"Tôi vừa hay đi đến đây thôi, sao tôi biết cô ở đây được."
"Anh chẳng phải nhân vật chính của hôm nay sao, chạy ra đây làm gì!"
Giang Tùy Châu:
"Nhiều người, ồn ào."
Quan Hề:
"..."
Đó còn không phải người nhà anh mời đến sao.
Giang Tùy Châu:
"Cô còn đi được không."
Quan Hề thử động đậy, không nhịn nổi "Ai ui" một tiếng, "Không được, đau chết mất..."
Giang Tùy Châu nhíu mày:
"Chờ ở đây, tôi gọi người tới."
"Hử?!"
Quan Hề thấy anh định bỏ mình ở đây thì kinh ngạc, "Anh là người đấy! Sao anh không đỡ tôi qua đó trước."
Giang Tùy Châu dừng bước, anh cúi đầu nhìn cô, thần thái lạnh nhạt.
Giờ phút này Quan Hề thực sự cảm thấy trên mặt anh viết ba chữ rõ to: Không thích đấy!
Cô chợt thấy mình bị chọc tức đau cả tim.
Thấy cô thành ra thế này mà còn dửng dưng, tim người này là luyện từ sắt thép ra à!
"Được! Anh đi đi, gọi người đến đỡ tôi, nhanh lên."
Quan Hề đau đến mức gân giần giật, cô cúi đầu cẩn thận nhích mông ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.
Thế nhưng không có tiếng bước chân đi xa nữa. Đúng lúc Quan Hề không nhịn nổi định ngẩng đầu nhìn trộm, Giang Tùy Châu đã bước đến ngồi xổm trước mặt cô.
"Nhấc chân, tháo giày ra."
Quan Hề ngồi im, cúi đầu nhìn mũi giày của hai người, cô nói:
"Chẳng phải đi gọi người sao, chẳng phải không muốn đỡ tôi sao, bây giờ anh định làm gì."
"Chẳng phải cô bảo tôi là người sao."
Giang Tùy Châu nói, "Nói rất đúng, thế nên tôi đưa cô vào đó trước."
"Tôi không cần anh đưa!"
Quan Hề chợt ngước mắt, "Không cam tâm tình nguyện, ai hiếm lạ gì, anh gọi người khác đến đây."
Cái giọng đại tiểu thư ngang ngược của Quan Hề làm Giang Tùy Châu mất hứng cực kỳ, ánh mắt anh hơi lạnh, vừa định bảo "Muốn đưa thì đưa, không thì thôi", đã thấy đôi mắt ngập nước mắt chực khóc của cô.
Trên cây ở sân sau lắp rất nhiều bóng đèn nhỏ, tuy không sáng rực rỡ như sảnh tiệc bên kia nhưng cũng đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt của Quan Hề. Sự bén nhọn khi nổi giận đùng đùng của cô được điểm tô thêm mấy giọt nước mắt, cái dáng vẻ được nuông chiều phai nhạt, trông đa phần là vẻ điềm đạm đáng yêu.
Gắt thì gắt thật, nhưng xinh cũng xinh thật.
Giang Tùy Châu thôi không nhìn nữa, anh chợt không muốn so đo với cô.
Anh cúi đầu tháo chiếc giày trên bàn chân bị thương của cô.
Quan Hề:
"Anh làm gì đấy, tôi bảo rồi... Á!"
"Có thể đừng động đậy không."
Giang Tùy Châu giữ chặt đầu gối cô, "Muốn đến bệnh viện sớm thì bớt nói lời thừa đi."
"Anh mới bớt nói lời thừa đi ấy!"
Nước mắt Quan Hề cố nín nhịn lại do vừa nhúc nhích một chút lại bị đau chảy ra, một giọt nước mắt to tròn rơi đúng trên mu bàn tay của Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu nhìn giọt nước mắt đó, anh cởi luôn giày của cô ra, xoay lưng lại:
"Lên."
Quan Hề:
"..."
Giang Tùy Châu trầm giọng:
"Nhanh."
Quan Hề không vui lắm, nhưng quả thực đau quá rồi, cuối cùng đắn đo mấy mất giây rồi cũng leo lên.
Giang Tùy Châu đứng dậy, cõng cô đi về hướng biệt thự.
Quan Hề nằm sấp trên lưng anh, nhỏ giọng rên rỉ.
"Đau vậy à?"
Giang Tùy Châu nhìn vết ướt trên bả vai mình rồi nói, "Nước mắt chảy cả chậu rồi."
"Anh còn trách tôi chảy nước mắt hu hu hu còn không phải tại anh sao... Tại anh dọa tôi đó! Vừa nãy còn vứt bỏ tôi... Hu hu Giang Tùy Châu anh không có tâm."
Giang Tùy Châu:
"Không phải tôi đang cõng cô sao."
"Còn không phải do tôi bảo rồi anh mới cõng... Vốn anh không muốn cõng tôi, anh đích thị không thèm quan tâm tôi, anh..."
"Cô còn nói thêm, tôi không cõng nữa."
Quan Hề im bặt, ngạc nhiên đến phát nấc, đây là tiếng người hả! Lúc này còn không biết dỗ dành cô sao?
"Không, không cõng thì thôi! Tôi chẳng bắt ép anh cõng tôi bằng được, tôi không cần anh cõng đâu..."
Cái tính nết này đúng là khó hầu hạ thật.
Giang Tùy Châu vẫn vững bước về trước, bình tĩnh nói lại:
"Yên tâm, chỉ có lần này thôi, về sau không cõng cô nữa."
"Về sau tôi còn lâu mới cho anh cõng!"
"Về sau tôi còn lâu mới cõng."
"Tôi không cho anh cõng đấy!"
Đang độ niên thiếu, Quan Hề của lúc đó không hề biết, nhiều năm về sau, cô thường xuyên nhảy lên lưng anh, quấn lấy đòi anh cõng về nhà.
Giang Tùy Châu của lúc đó cũng không biết, về sau ấy à, đối với anh, việc cõng cô ngọt ngào như mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận