Chờ Anh Đến Bên Em

Chương 136


Lãng Ninh Y: “Mình gặp qua bạn gái của Tống Lê rồi, người ta mặc bộ này vào trông ngọt ngào ngây thơ, cậu ấy hả… mặc vào khiến mình chỉ nghĩ đến hai từ.”
 
“Từ gì.”
 
“Sắc tình.”
 
“…”
 
Lãng Ninh Y: “Cậu nhìn cái bộ n.g.ự.c của mình đi, suýt thì căng rách luôn cái áo đồng phục rồi, còn đôi chân của cậu nữa, váy chỉ che được mỗi đoạn. Mẹ nó cậu còn đeo cả đôi tất dài nữa, ngâm đãng*! Ai cũng muốn nhào vào! Mẹ nó lại cứng rồi! Bạn học Quan Hề cậu tém tém lại, đừng có mà mặc cái này ra ngoài cửa.”
 
(*Lãng Ninh Y cố tình nói lái đi từ dâm đãng.)
 
“…Phắn!”
 
Quan Hề trợn trắng mắt ngắt luôn điện thoại với Lãng Ninh Y, cô không tin còn đứng trước gương ngắm nghía lại, xoay kiểu thiếu nữ vài vòng.
 
Đầu óc Lãng Ninh Y toàn mấy thứ rác rưởi không đâu… Dù sao cô cũng tự cảm thấy rất đẹp.
 
Quan Hề hừ một tiếng, lại đứng trước gương chụp vài tấm ảnh nữa, sau đó mặc nguyên quần áo này bước ra ngoài.
 
Tối nay cô chưa ăn cơm, lúc này cô vào phòng bếp lấy chút hoa quả với sữa bò rồi ngồi xếp bằng trên sô pha vừa xem phim vừa ăn đồ giảm béo của cô.
 
Tinh…
 
Ăn được một nửa cô liền nghe thấy tiếng người mở cửa bước vào.
 
Ấy?
 
Quan Hề bỏ dĩa xuống, ánh mắt dán chặt vào chỗ huyền quan.
 
Công việc của Giang Tùy Châu xong sớm nên anh về trước.
 
Anh biết dạo gần đây Quan Hề ở nhà anh suốt nên cũng không báo trước cho cô, chỉ mua ít đồ cô thích ăn rồi về thẳng nhà.
 
Lúc anh bước từ huyền quan vào, anh chỉ thấy Quan Hề đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào anh, còn chưa kịp nói gì đã thấy Quan Hề bật dậy khỏi sô pha rồi phi thẳng đến bên anh, sau đó bất chấp tất cả mà nhảy lên người anh.
 
“Anh yêu ~ Thế mà anh lại về sớm rồi ~ Tốt quá, em đang có chuyện định nói với anh.”
 
Giang Tùy Châu bị cô xô vào lùi về sau một bước mới đỡ được.
 
Dưới ngón tay là làn da trắng nõn mềm mại, anh cúi đầu nhìn một vòng mới xác nhận lại vừa nãy anh không nhìn nhầm cô mặc cái gì chạy qua đây.
 
Mà Quan Hề căn bản đã quên mình đang mặc cái gì rồi, vừa nãy lúc cô xem phim trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc đợi Giang Tùy Châu về rồi phải mè nheo anh để anh xem hợp đồng hộ cô, còn dạy cô cách làm mấy cái bản kế hoạch với chiến lược marketing nữa.
 
Quan Hề làm theo tôn chỉ “Có việc nhờ người khác nhất định phải nhiệt tình thân thiết” nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tùy Châu xuất hiện sau cánh cửa, radar của cô bắt được động tĩnh, kinh nghiệm cho cô biết lúc này cô phải chạy tới cho anh một cái ôm kiểu gấu koala đầy tình yêu.
 
Nên cô mới làm như vậy.
 
“Chuyện gì.” Ánh mắt Giang Tùy Châu tối sầm, cánh tay ôm cô siết chặt hơn.
 
Quan Hề hồn nhiên chưa phát hiện ra: “Chẳng qua em có chút chuyện công việc muốn học hỏi anh.”
 
Giang Tùy Châu chậm rãi nói: “Em chắc chắn là đến để học hỏi anh chứ không phải câu dẫn anh?”
 
Quan Hề sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra anh đang nhìn quần áo trên người cô, ánh mắt của anh càn rỡ không kiêng nể gì, như thể ám chỉ trần trụi chuyện kia.
 
Hơ hơ, thế này càng dễ hơn!
 
“Nếu phải câu dẫn anh anh mới dạy em thì ~ cũng được nha ~”
 
Giang Tùy Châu bị giọng điệu ngọt ngấy của cô làm cho kích động, anh hỏi: “Anh cho em mặc loại quần áo này.”
 
Quan Hề ôm chặt cổ anh: “Tự em mặc đó, có đẹp không? Thích không?”
 
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Hôm nay em mặc cái này ra ngoài?”
 
“Không có nha, em vừa mới thay đó, anh chỉ cần nói đẹp hay không?”
 
Giang Tùy Châu bế thẳng cô vào trong, khàn giọng đáp lại: “Ừ.”
 
“Thế mà lần trước anh dám bảo em mặc không đẹp!”
 
“Bên ngoài không được mặc, ở nhà mặc cái này… cũng được.”
 
Quan Hề ôm anh cười: “Ui, dù sao đẹp là được. Anh nói xem có giống học sinh không? À, vừa hay hôm nay em muốn cosplay. Chúng ta đến thư phòng đi thầy giáo, cho thầy xem mấy bài em chưa biết làm.”
 
Bước chân của Giang Tùy Châu khựng lại, anh kiềm chế nói: “Học sinh như em là một loại thử thách cho thầy giáo đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận