Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên
Chương 1
(Văn án)
Trên đường đến chùa lễ Phật, mẹ ta đã bị người ép buộc mà mất đi trong sạch.
Khi chuyện đến tai gia đình, họ cho rằng mẹ làm mất mặt cả nhà nên liền gả bà cho một tú tài nghèo.
Rồi không ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, mẹ lại nôn nghén.
Bà đã chuẩn bị tinh thần bị tú tài đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng, vị tú tài ấy chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bà và an ủi:
"Đừng sợ, lỗi không phải ở nàng. Nàng mới chính là người bị hại."
Sau này, mẹ ta trở thành phu nhân Trạng Nguyên, và ta, có một người cha là Trạng Nguyên.
01
Mẹ ta được gả cho Tô Chấp Ngọc vào ngày mà tuyết hiếm hoi rơi tại Kim Lăng.
Vì đã xảy ra một vụ tai tiếng chấn động khắp nơi, lễ cưới của nhị tiểu thư nhà họ Đổng hết sức sơ sài, thậm chí còn không được phép đi từ cổng chính.
Một chiếc kiệu nhỏ, mười lượng bạc, cùng một bộ hỷ phục, mẹ ta bị đưa từ đại viện cao sang của nhà họ Đổng vào tiểu viện lụp xụp của nhà họ Tô.
“Cái tên Tô tú tài ấy đúng là điên rồi, vì mười lượng bạc mà bằng lòng cưới một kẻ đã mất danh tiết.”
“Ai mà không nghĩ như thế, nàng ta bảo bị cưỡng ép trên đường lễ Phật, nhưng chẳng nói được là kẻ nào. Ta đoán tám phần là nàng ta tự chuốc lấy nhục.”
Theo lời kể của những người lớn tuổi, sau khi mẹ ta gặp nạn, khắp Kim Lăng ai ai cũng hả hê chờ xem nhà họ Đổng mất mặt.
Chẳng có lý do nào khác ngoài việc ngoại tổ phụ là thương nhân giàu có nhất Kim Lăng, thường ngày ngạo mạn, không ai lọt được vào mắt ông.
Chuyện xảy ra, không ít người kéo mối mai mang theo chút lễ bạc đến nhà họ Đổng mai mối cho mẹ ta với những kẻ như Vương Ma Tử hay Trương Lại Tử, càng khiến gia đình ta bị chế giễu.
Hôn sự với tiểu Vương gia kinh thành lập tức bị hủy bỏ.
Một nữ tử xuất giá bị coi là hàng hóa mất giá, cửa lớn nhà họ Đổng trở thành tâm điểm của trò hề. Ngoại tổ phụ tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trong khi mọi người trong nhà đều lo lắng không thôi.
Có người trách mẹ ta bất cẩn, có kẻ muốn đưa bà đến Tây Nam ở nhà ngoại tổ, lại có kẻ tính toán xem có thể tìm nơi tử tế để bà làm thiếp không.
Nhưng chẳng ai nghĩ đến nỗi sợ hãi của mẹ ta.
Bà nói rằng khi ấy, bà cảm thấy sống không còn ý nghĩa, định kết liễu để chấm dứt mọi chuyện.
Dải lụa trắng cứ quăng lên rồi thả xuống trên xà nhà, nhưng bà không thể làm điều ác nghiệt với chính mình.
“Lỗi đâu phải tại ta, sao phải hy sinh tính mạng vì điều đó, thật không đáng.”
Nghĩ thế, mẹ ta lại ăn uống no say, bỏ ngoài tai hết những lời gièm pha, chỉ coi như tiếng chim hót loạn.
Nhưng cả gia đình lại không ai nghĩ được như vậy.
Ngoại tổ phụ hỏi han khắp nơi, cuối cùng tìm được một thương nhân già nua ngoài năm mươi tuổi ở trấn Thanh Thủy, người sở hữu mỏ khoáng lớn. Nếu gả mẹ ta cho ông ta, nhà họ Đổng có thể thiết lập mối quan hệ làm ăn.
Mẹ ta tất nhiên không chịu. Vị họ Lý ấy không chỉ già, mà còn đầy nhọt lở trên mặt, tóc và răng đều rụng gần hết.
Bà phản đối, nhưng không chống lại được ngoại tổ phụ, bị nhốt trong phòng để may hỷ phục.
Kim chỉ xoay vần hết vòng này đến vòng khác, đôi tay mẹ ta nhiều lần bị cắt đứt, m.á.u đỏ thấm lên những bông mẫu đơn vàng trên áo cưới, khô lại thành màu xỉn.
Mẹ nói rằng cuộc đời lúc ấy không còn hy vọng, lại nghĩ đến chuyện dùng dải lụa để kết liễu lần nữa.
May mắn thay, bà có một người mẹ sáng suốt.
Trước ngày xuất giá, theo lệ thường, cha mẹ hai bên phải gặp mặt.
Cha mẹ thương nhân họ Lý mất sớm, tự mình đến ra mắt.
Với dung mạo xấu xí của ông ta, vài tỷ muội trong nhà vừa nhìn đã nhắm chặt mắt lại, thậm chí một tiểu nha hoàn còn hoảng hồn ngất xỉu vì tưởng gặp quỷ dữ.
Ngoại tổ mẫu vốn nghĩ rằng cuộc hôn nhân này, dù rằng phải chịu chút khổ cực, nhưng ít ra không thiếu ăn thiếu mặc, cũng không phải hầu hạ cha mẹ chồng, coi như một mối lương duyên tương đối ổn.
Nhưng ngay trong ngày gặp mặt, bà đặt chiếc đĩa sứ vỡ lên cổ, cương quyết ép ngoại tổ phụ phải từ hôn.
Chiều hôm ấy, mẹ ta ôm bộ hỷ phục thêu dang dở, suy nghĩ về sống chết, ngước mắt lên thấy ngoại tổ mẫu mang theo vết thương trên cổ, sắc mặt nghiêm nghị bước vào.
Mẹ nghĩ mình sắp bị trách mắng, bèn thở dài, chuẩn bị tai này qua tai kia, nghe cho qua chuyện. Ai ngờ, ngoại tổ mẫu giật lấy bộ hỷ phục trong tay, đặt vài miếng bánh hoa quế trước mặt.
“Ăn đi, con bé c.h.ế.t tiệt này, ngày trước mồm mép lanh lợi, giờ xảy ra chuyện thì lại chịu đựng lặng im, cam chịu hết thảy.”
“Con sợ bị đánh đòn thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận