Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên

Chương 2


Mẹ co rụt cổ, vừa nói vừa cầm bánh nhét vào miệng, kể rằng lúc ấy đã bị nhốt mấy ngày trời, đến mức quên cả hương vị của thức ăn.  
 
Ngoại tổ mẫu nhìn dáng vẻ mẹ ăn ngấu nghiến, bỗng bật khóc.  
 
“A Dung, đừng sợ. Chúng ta không gả, không gả nữa.”
 
Dựa vào vòng tay ngoại tổ mẫu, mẹ nhìn vết thương đỏ tươi trên cổ bà, dường như đoán được lý do.  
 
Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhai bánh trong miệng, khóe mắt lại rơi xuống giọt lệ đầu tiên trong suốt một tháng qua.  
 
02
 
Hôn sự với Lý phú thương không thành, nhưng những lời gièm pha lại càng kéo đến.  
 
Ngoại tổ mẫu cau mày nhìn những người đến mối mai, nét mặt khinh miệt đến mức nhăn nhó như một đóa cúc mùa thu.  
 
Trong nhà bà không có quyền quyết định, chỉ có thể đấu tranh đôi ba lần, lâu ngày cũng không còn hiệu quả.  
 
Vậy nên bà quyết định nhanh chóng cắt đứt mọi rắc rối, thay mẹ ta tìm một mối hôn nhân tốt.  
 
Nhưng chuyện này cũng khiến bà đau đầu.  
 
Người có tiền có thế thì không muốn rước mẹ ta về, những nơi xa lại không rõ gốc gác, sợ có gian trá. Nếu chọn một gia đình bình thường, mẹ ta khó tránh bị nhà chồng ức hiếp.
 
“Cái đồ c.h.ế.t tiệt này chỉ biết ăn, còn mẹ đây muốn nổ tung cả đầu rồi!”  
 
Ngoại tổ mẫu lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mẹ ta thì không.  
 
Bà cắn một miếng bánh bao, rồi nhún vai.  
 
“Con không cần gì nhiều, chỉ cần một người nhìn được và thật thà là đủ.”
 
“Nghe thì dễ, con không sợ khổ, mẹ đây sợ thay con đấy.”
 
Tìm kiếm mãi, cuối cùng ngoại tổ mẫu cũng chọn được một người đàn ông hợp ý trong số biết bao nam tử ở Kim Lăng.  
 
Người đó chính là Tô Chấp Ngọc.
 
Tô Tú Tài là người có dung mạo khôi ngô tuấn tú, môi đỏ răng trắng, mày mắt như tranh. Chỉ tiếc, bên má phải vì một trận hỏa hoạn mà để lại một vết sẹo không lớn không nhỏ.
 
Vết sẹo này không ảnh hưởng đến vẻ ngoài, nhưng người đời lại đồn đại rằng đó là dấu hiệu không may, rằng ông đã khắc c.h.ế.t cả gia đình mình.
 
Thế nên, một mỹ nam tử như vậy lại kéo dài chuyện hôn nhân đến tận hai mươi ba tuổi mà vẫn không có gì khởi sắc.
 
Ban đầu, ngoại tổ phụ không đồng ý gả mẹ ta cho ông ấy, định đưa mẹ đến Mạc Bắc. Ông cho rằng nơi đó phong tục mạnh mẽ, dân tình không mấy để ý đến những chuyện tai tiếng thế này.
 
Nghe vậy, ngoại tổ mẫu lập tức đảo mắt tính toán, sau đó giải thích với ông rằng Tô Chấp Ngọc học vấn xuất chúng, nếu có thêm thời gian tôi luyện chắc chắn sẽ thành danh. Chi bằng nhân lúc Tô Chấp Ngọc đang lận đận mà giúp đỡ, chờ ngày sau hưởng phúc.
 
Lời này vừa thốt ra, ngay cả ngoại tổ phụ vốn mang đầy mùi tiền cũng phải lặng lẽ suy nghĩ.
 
Cuối cùng, mẹ ta và Tô Chấp Ngọc đã định ra hôn ước.
 
Ngày xuất giá, người đưa tiễn chỉ có mình ngoại tổ mẫu.
 
Vì sợ mất mặt, ngoại tổ phụ chỉ cho phép mẹ đi qua cửa hông.
 
Trước khi đi, ngoại tổ mẫu nắm tay mẹ, nước mắt lăn dài lã chã. Mẹ ta đưa tay lau mặt bà, vừa hít mũi vừa cố nén nghẹn ngào.
 
Hai người, một thì thương con gái mình phải hạ giá lấy chồng, một thì đau lòng vì mẹ mình phải lo toan mệt mỏi. Cả hai cứ thế nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ mà khóc rất lâu.
 
May mắn là bên ngoài, Tô Chấp Ngọc không tỏ vẻ phiền lòng, ông ấy xuống ngựa, lặng lẽ đứng đợi.
 
***
 
Giờ lành sắp qua, ngoại tổ mẫu đành lưu luyến buông tay mẹ. Nỗi khổ ly biệt cùng những uất ức phải chịu trong thời gian qua ùa lên, khiến mẹ ta vén rèm kiệu nhìn lại bóng lưng bà.
 
Chẳng rõ có phải ông trời cố tình đùa giỡn hay không, chiếc khăn trùm đỏ trên đầu mẹ bỗng bị gió thổi bay, vút xa.
 
Đúng lúc mẹ ta đang lúng túng không biết phải làm sao, thì một bàn tay xương khớp rõ ràng đã nhặt chiếc khăn lên, đưa lại.
 
“Gió lớn, nương tử cẩn thận.”
 
Đó là lần đầu tiên mẹ gặp Tô Chấp Ngọc.
 
Mẹ kể, hôm ấy gió thổi tung mái tóc ông ấy, ông đứng ngược sáng trước cửa kiệu, che đi cơn gió lạnh và ánh nắng chói chang cho bà.
 
Rồi sau đó, là cả đời người.
 
03
 
Theo lẽ thường, tân hôn không thể thiếu đêm động phòng hoa chúc.  
 
Vì những chuyện đã trải qua, mẹ ta cực kỳ căng thẳng, ngồi trong tân phòng mãi mà không biết phải làm gì.  
 
Tô Chấp Ngọc thu xếp mọi chuyện xong xuôi, mang theo khay thức ăn đẩy cửa bước vào, đúng lúc trông thấy mẹ đang bất an đến ngẩn ngơ.  
 
"Ăn chút gì trước đã." 
 
Cơn đói trong bụng tạm thời xua tan cảm giác căng thẳng, mẹ ta gật đầu ngồi xuống bàn. Thế nhưng ngay sau đó, vừa mới ăn được một miếng, bà lập tức nôn ra.  
 
Bà không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ rằng bản thân quá căng thẳng đến sinh bệnh, gây thêm phiền phức cho nhà người ta, nên vội vàng đứng dậy muốn đi mời đại phu.  
Bạn cần đăng nhập để bình luận