Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên
Chương 3
Tô Chấp Ngọc giữ lấy tay bà, rồi chạm lên cổ tay để bắt mạch.
Chỉ một thoáng, đôi mày vốn dĩ đã chẳng mấy thư giãn của ông càng nhíu chặt hơn.
"Vãn Dung, điều ta sắp nói, nàng cần chuẩn bị tâm lý."
Giọng ông rất nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể ngăn được sức công phá từ tin tức này.
Mẹ ta mang thai.
Là đứa con của một tên sơn tặc.
*
Khi biết tin, mẹ ta hoàn toàn suy sụp, một phần vì chính mình, một phần vì Tô Chấp Ngọc.
Bà nghĩ rằng với tình huống này, mình chắc chắn sẽ bị Tô Chấp Ngọc thu dọn rồi gửi trả về phủ, sau đó bị ngoại tổ phụ ép gả đến Mạc Bắc.
Nhưng Tô Chấp Ngọc không làm vậy. Ông chỉ khẽ thở dài, sau đó vỗ nhẹ lên vai mẹ ta.
"Nương tử đang mang thai, không thể ăn những món quá nặng mùi. Ta đi chuẩn bị món khác cho nàng."
*
Đêm hôm ấy, mẹ vừa ăn vừa khóc, khóc mệt lại tiếp tục ăn. Tô Chấp Ngọc ngồi bên cạnh, vừa dỗ dành vừa giúp bà lau miệng.
"Chàng... Chàng không đuổi ta đi sao?"
"Nương tử chưa uống rượu, sao lại nói nhảm thế này?"
Vừa thu dọn bàn, ông vừa nhìn mẹ ta cười.
Bị ông nói như vậy, mẹ vốn đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận gả đến Mạc Bắc, bỗng chốc trở nên bối rối.
"Nhưng, nhưng ta đã không còn trong sạch, giờ còn mang thai... Nếu chàng muốn hưu ta, ta cũng sẽ không oán trách."
Cảm giác tội lỗi và bất an giày vò bà. Mẹ ta cầm lấy những sợi chỉ vàng trên áo cưới, lặng lẽ chờ đợi phán quyết từ đối phương.
Nhưng Tô Chấp Ngọc chẳng nói gì nhiều. Ông chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bà.
"Đừng sợ, lỗi không phải ở nàng. Nàng mới chính là người bị hại."
*
Mẹ nói, con người thực sự rất kỳ lạ. Bị sơn tặc đe dọa mạng sống, bị đánh đập dã man, bà không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng chỉ cần được an ủi, vành mắt lập tức cay xè.
Cuối cùng, Tô Chấp Ngọc giữ lại mẹ ta. Và mẹ, giữ lại ta.
*
Nhưng nói thật, cuộc sống sau khi họ thành thân cũng chẳng dễ dàng gì.
Ngôi nhà của Tô gia đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, Tô Chấp Ngọc không còn của cải, chỉ nhờ vào việc chép sách, vẽ tranh cho người khác mà dành dụm được một căn viện nhỏ.
Gia cảnh sa sút, lại mang tiếng xấu là điềm gở, nay còn cưới một nữ tử bị coi là "nhơ bẩn" vào cửa, miệng lưỡi người đời liền bắt đầu rộn ràng bàn tán.
Mẹ sợ Tô Chấp Ngọc nghe phải những lời khó chịu, nên dứt khoát không ra ngoài, cũng không để ai kéo bà vào làm đề tài bàn tán.
Tô Chấp Ngọc rất biết ý, mỗi ngày trở về đều khóa cửa viện lại, mang theo đồ ăn và những thứ thú vị, ngăn cách mọi chuyện phiền lòng bên ngoài, chỉ giữ lại một khoảng sân nhỏ sạch sẽ cho họ.
*
Khi rảnh rỗi, mẹ lại cầm kéo tháo những sợi chỉ vàng trên áo cưới.
Ngoại tổ mẫu lo mẹ ta chịu khổ, nên đã cố tình thay chỉ thêu bằng chỉ vàng thật. Giờ đây, tháo ra bán đi cũng vừa hay giúp đỡ gia đình.
Tô Chấp Ngọc nhìn thấy mấy lần muốn ngăn lại, nhưng luôn bị mẹ chặn lời.
Mẹ ta là người đơn giản, không nhận ra những cảm xúc uẩn khúc trong lòng một chàng thư sinh nghèo. Cho đến một đêm, bà tỉnh dậy, nhìn thấy Tô Chấp Ngọc ngồi bên ngoài, mượn ánh trăng mà vẽ lại trên áo cưới, mới hiểu được tâm tư của ông.
*
Nhìn bộ áo cưới thêu hình ‘Phượng Hoàng chơi đùa bên hoa mẫu đơn’ bằng thuốc nhuộm vàng trong nhà, ta nghiêng đầu, quay sang hỏi Tô Chấp Ngọc.
"Vậy nên, nửa đêm không ngủ là để vẽ phượng hoàng lên áo cưới? Cha, từ lúc đó cha đã thích mẹ rồi đúng không?"
Tô Chấp Ngọc không trả lời, đôi tay vẫn kiên nhẫn bóc nho cho mẹ ta, nhưng vành tai đã đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Mẹ ta khẽ chạm đầu ta, giả vờ tức giận, đẩy ta ra khỏi phòng.
"Con bé hư, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện linh tinh không đâu."
04
Tô Chấp Ngọc không phải cha ruột của ta. Ta biết điều này từ rất sớm.
Không vì gì khác, chỉ vì diện mạo của ta và ông ấy không hề giống nhau.
Ông ấy và mẹ ta đều là những người điển hình của đất Kim Lăng, da trắng, nét đẹp hài hòa.
Còn ta thì lại sinh ra với dáng vóc cao lớn, khỏe mạnh, từ nhỏ đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa một cái đầu, sức lực cũng vượt trội.
Nghe kể rằng, khi mẹ ta vừa sinh xong nhìn thấy đứa trẻ đen nhẻm là ta, hai mắt bà liền tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.
Còn Tô Chấp Ngọc thì không như vậy, ông ôm lấy ta vừa cười vừa trêu, từ nhỏ đã chiều chuộng bắt ta ăn thật nhiều cơm thịt, khiến năm ta ba tuổi, thân hình đã tròn trĩnh như một quả bóng.
Việc ta không giống ông ấy là chuyện bình thường. Ta hiểu rõ điều này, Tô Chấp Ngọc cũng hiểu rõ, nhưng mẹ ta thì lại không nghĩ thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận