Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên
Chương 8
Nhìn phản ứng của ta, Tô Chấp Ngọc mỉm cười thấu hiểu, sau đó như làm phép, ông lấy từ sau lưng ra một vò rượu nữ nhi hồng và một con gà quay, dắt ta đi thẳng đến võ quán của Lục Khinh Châu.
Những thứ đó là lễ bái sư của vùng này. Ta hiểu ông định làm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút sợ hãi.
“Cha ơi, làm vậy có khiến mẹ buồn không?”
Trước cổng lớn của nhà họ Lục, ta chùn bước, không dám tiến vào.
Tô Chấp Ngọc như thường ngày dạy ta học bài, nhẹ vỗ vào lưng ta.
“Như Ý, con tin mẹ không?”
Câu nói ngắn gọn của ông, nhưng ta hiểu thấu ý nghĩa bên trong.
Ông muốn hỏi, ta có tin rằng mẹ là một người kiên cường không? Ta có tin rằng mẹ sẽ ủng hộ ta làm những điều mình yêu thích không? Và hơn hết, ta có tin rằng mẹ yêu ta không?
Không hiểu sao, những cảm xúc ta chưa từng thông suốt trước đây bỗng chốc trở nên rõ ràng. Ta dường như đã hiểu cái gọi là tình yêu mà ta từng nghe họ nhắc đến hôm đó là gì. Vì khi nghĩ về những câu hỏi ấy, ta có thể khẳng định chắc chắn câu trả lời của mình.
Ta tin.
“Cha tin mẹ con, nên Như Ý, đừng sợ, hãy làm điều con muốn.”
Có lẽ thấy ta im lặng, Tô Chấp Ngọc khẽ cười, hiếm hoi nói với ta những lời khích lệ.
“Bước tới đi, Như Ý. Cha sẽ bảo vệ con và mẹ con. Những ngày tháng sau này, tất cả sẽ đều như ý nguyện của con.”
10
Ta đã hối hận.
Không phải hối hận vì học võ, mà bởi Lục Khinh Châu dạy rất tốt, sư huynh Tống Cẩm cũng đối xử với ta rất tử tế.
Nhưng ta thật sự không chịu nổi vị sư phụ cao tám thước này, uống rượu vào là kéo ta ngồi nghe chuyện xưa!
"Như Ý à, con không biết đâu, mẹ con hồi nhỏ giống y hệt con bây giờ, vừa mạnh mẽ lại vừa gan dạ. Nàng ấy chỉ cần một lát đã thuần phục được con ngựa bất kham mà ta chẳng làm được gì. Mẹ con thật là..."
Trước mắt ta là một người đàn ông say xỉn, mặt đỏ phừng phừng, cứ thao thao bất tuyệt mãi không ngừng.
Các đệ tử khác đã giải tán hết, ta ngồi đây chờ Tô Chấp Ngọc đến đón, không biết sao hôm nay ông lại đến muộn hơn nửa canh giờ, làm ta phải nghe tên say rượu này ca cẩm mãi.
Tống Cẩm nhận lấy chén nước giải rượu từ tay thị nữ, bóp mũi sư phụ mình rồi đổ thẳng vào miệng ông ấy.
"Sư huynh, muội muốn về nhà rồi."
Tống Cẩm ngó nhìn trời đã gần tối, bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy Như Ý, muội chờ chút, để ta đưa sư phụ vào nghỉ đã rồi sẽ đưa muội về."
Ta gật đầu, chạy ra sân chơi cờ, nhưng còn chưa kịp bày xong, ngoài cửa đã vang lên giọng nói lạ lẫm.
"Ngươi là Như Ý phải không?"
Trước mắt ta là một ông lão lưng hơi còng, ánh mắt toát lên vẻ tính toán khôn ngoan. Hàng mày ông ta nhíu chặt, dường như đang gặp phải chuyện phiền phức gì đó.
Chỉ là, trong đôi mắt ấy ta cảm thấy có chút quen thuộc.
"Là ta, ta là ngoại tổ phụ của con."
Thấy ta gật đầu, ông ta liền nở một nụ cười gượng gạo, sau đó tiến lên định làm thân.
Ông lão này khiến ta cảm thấy không thoải mái, theo phản xạ liền thủ thế chuẩn bị tấn công. Nhưng còn chưa kịp tung cú đấm, giọng nói giận dữ của mẹ đã truyền đến.
"Cha, rốt cuộc ông muốn làm gì?"
Chưa dứt lời, mẹ ta đã lao đến chắn trước mặt ta, bảo vệ ta một cách nghiêm ngặt.
"Ông làm khó ta và A Ngọc chưa đủ sao, giờ lại định nhắm vào Như Ý?"
Người tự xưng là ngoại tổ phụ của ta, khi thấy mẹ thì rõ ràng lộ vẻ không tự nhiên. Ông ta ho khan hai tiếng, sau đó xấu hổ phất tay.
"Vãn Dung, con đã làm mẹ rồi, sao vẫn không hiểu chuyện..."
"Từ khi ông không cho ta đến chịu tang mẹ ta, giữa ta và nhà họ Đổng đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Như Ý là con gái của ta, không liên quan gì đến ông. Nhà chúng ta và ông cũng chẳng còn quan hệ, xin ông đừng đến quấy rầy nữa."
Nói xong, mẹ kéo tay ta rời khỏi tiểu viện, bỏ lại ông ta phía sau.
11
Phải nói rằng, khi con người đã không còn liêm sỉ, mọi giới hạn đều có thể bị phá vỡ.
Ngoại tổ phụ đã bỏ mặc gia đình ta suốt bao năm, nay lại đột ngột xuất hiện. Lý do duy nhất chỉ có một:
Ông ta nghe đâu tin tức rằng Lục Khinh Châu vẫn còn vương vấn tình cảm với mẹ ta. Đúng lúc nhà họ Đổng làm ăn thất bát, ông bèn nghĩ cách biến mẹ ta thành con cờ để tìm kiếm sự ủng hộ từ nhà họ Lục.
Phải nói thật, câu "thương nhân trọng lợi khinh biệt ly" nếu áp vào ông ấy cũng coi như là một lời khen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận