Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên

Chương 5


Ta gật đầu lia lịa, chọn một bàn gần Lục thẩm ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, bát vằn thắn nóng hổi đã được mang ra.  
 
Mùi hành hoa và tôm khô trong nước dùng bốc lên thơm nức. Những viên vằn thắn trắng muốt như ngọc nằm gọn trong bát sứ, bên cạnh là chiếc bánh trứng vàng ruộm, tỏa mùi thơm ngọt ngào, khiến ta không thể chờ thêm được nữa.  
 
Sau bữa ăn no nê, ta phụ Lục thẩm tiếp khách. Thời gian trôi nhanh như bay, đến lúc dừng tay thì trời đã qua quá trưa một lúc lâu.  
 
*
 
Khi ta và Lục thẩm vừa nói vừa cười đi đến tiểu Cổ Lâu, bỗng nhiên người trên phố tản ra thành hai hàng nhường đường.  
 
Ta bị kéo lùi vào một bên, cùng mọi người dõi mắt nhìn chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đi tới.  
 
Nghe người xung quanh bàn tán, dường như đó là xe của một vị vương công quý tộc từ kinh thành ghé qua.  
 
Dòng người chen chúc, ánh nắng chói chang trên đầu khiến da đầu như muốn bỏng rát. Lục thẩm vai vác gánh hàng, gánh nặng làm bà loạng choạng, ánh mắt mờ mịt. Ta dùng hết sức mình mà cũng không đỡ nổi.  
 
Bên cạnh người qua lại xô đẩy, Lục thẩm mất thăng bằng ngã thẳng ra đường, vừa vặn chắn ngang lối của vị đại tướng quân kia.  
 
Hắn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn mảnh sành vỡ nát rơi đầy trên đất, chẳng chút cảm tình.  
 
"Thật bẩn."  
 
Hắn phủi tay, ra hiệu cho đám thị vệ mặt mày hung dữ kéo Lục thẩm đi.  
 
Nhìn Lục thẩm quỳ gối dưới đất không ngừng cầu xin, thức ăn vừa ăn vào bụng ta như dậy sóng.  
 
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, đôi chân ta đã nhanh hơn đầu óc, bước thẳng lên phía trước.  
 
"Lúc này vừa qua giờ Ngọ, dân buôn nông phu đều tất bật trên đường. Các người cậy quyền cậy thế phô trương giữa phố, cưỡi ngựa kéo xe chiếm đường dân lành, chưa kể còn ức h.i.ế.p người khác, đây gọi là vương công quý tộc sao?"  
 
Nghe ta cất lời mỉa mai, vị đại tướng quân không tức giận, chỉ nhướng mày, ánh mắt mang đầy ý thú vị, đánh giá ta từ trên xuống dưới như thể gặp được món đồ kỳ lạ.  
 
Lục thẩm thì sợ hãi đến mức không ngừng dập đầu xin tha, miệng lẩm bẩm rằng trẻ nhỏ vô tri, lời nói không biết giữ mồm.  
 
Chưa kịp để đại tướng quân lên tiếng, từ trong xe lại vang lên một giọng trẻ thơ non nớt:  
 
"Lục tướng quân."  
 
Xuống xe là một cậu bé mặt mũi như búp bê sứ, xem chừng lớn hơn ta vài tuổi, từng cử chỉ đều toát lên khí chất quyền quý.  
 
Cậu nhẹ nhàng phất tay, sau đó cầm từ tay thị vệ vài lượng bạc đưa cho Lục thẩm, rồi quay sang nhìn ta từ đầu đến chân.  
 
"Con bé này gan to thật."  
 
Ánh mắt của cậu ta và đám người phía sau khiến ta cảm thấy khó chịu. Nhận tiền xong, ta vội vàng kéo Lục thẩm rời khỏi chỗ này.  
 
Đám người giàu có này giống y hệt ngoại tổ phụ của ta, toàn là đồ bệnh hoạn.  
 
06
 
Lục thẩm đưa ta về nhà, trong nhà không còn chút căng thẳng nào giữa mẹ ta và Tô Chấp Ngọc nữa.  
 
Tô Chấp Ngọc mở cửa, kéo ta vào, sau đó dụ ta về phòng chơi với đám tượng đất, rồi quay người đi hầm canh gà.  
 
Ta không thấy mẹ đâu, liền chạy theo hỏi.  
 
Ông xoa đầu ta, nhét vào tay một hũ đường.  
 
"Như Ý ngoan, mẹ con mệt rồi, đang nghỉ ngơi. Chúng ta đừng làm phiền mẹ, được không?"  
 
Ta ôm hũ đường, hài lòng gật đầu, quay vào phá tan phòng mình.  
 
Những ngày sau đó, tình cảm giữa mẹ và Tô Chấp Ngọc rõ ràng tốt lên nhiều, hai người cứ như mới cưới, ánh mắt trao nhau đầy tình tứ, quấn quýt không rời, chẳng khác gì trong sách thoại bản.  
 
Chuyện ầm ĩ trên phố cũng nhanh chóng bị những thứ mới lạ như múa rối bóng hay tượng đất làm lãng quên. Ta cũng chẳng nhớ gì nữa.  
 
Cho đến khi cậu nhóc mặt mũi khôi ngô và vị đại tướng quân trông đáng sợ kia xuất hiện trước cửa nhà ta.  
 
"Cô bé, lại gặp nhau rồi."  
 
Cậu nhóc cúi chào ta, sau đó lắc lắc thứ gì trong tay.  
 
Ta đảo mắt, chưa kịp nói gì thì mẹ ta đã từ trong nhà bước ra sân trước.  
 
"Chuyện gì thế, Như Ý? Có khách... sao ngươi lại ở đây?"  
 
Vừa trông thấy người đến, sắc mặt mẹ ta lập tức sa sầm. Vẻ mặt của vị đại tướng quân kia cũng trở nên kỳ lạ.  
 
Bằng trực giác nhạy bén, ta cảm nhận được giữa hai người đang có một dòng chảy ngầm căng thẳng.  
 
"Con bé là con gái của nàng? Thảo nào..."  
 
"Lục Khinh Châu, ngươi bớt giở trò ở đây, mau cút ra khỏi nhà ta!"  
 
Nghe lời này, lý trí của Lục Khinh Châu dường như có chút d.a.o động. Hắn bước tới vài bước, nắm lấy tay mẹ ta, ánh mắt lướt qua căn nhà nhỏ, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.  
 
"Sao? Thà từ bỏ hôn ước, không tiếc việc bôi nhọ thanh danh, cuối cùng nàng lại chọn sống những ngày thế này sao?"  
 
Mẹ ta không giãy giụa, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, thần thái toát lên sự cứng cỏi mà ta chưa từng thấy.  
 
"Lục tướng quân, bao năm trôi qua, lời nói của ngài vẫn đáng ghét như thế."  
Bạn cần đăng nhập để bình luận