Là Con Gái Của Sơn Tặc Ta Lại Có Người Cha Là Trạng Nguyên

Chương 7


Khi nghe Trương thúc bên cạnh thêu dệt ra lời đồn rằng mẹ ta thu nạp nam sủng rồi bỏ rơi họ, mẹ giận dữ, lạnh mặt đạp tung cánh cửa, đối diện với Lục Khinh Châu mà nhướng mày.  
 
So với lần đầu gặp, hắn không còn vẻ hào hoa phong nhã như trước, lúc này nhìn hắn chẳng khác gì một con ch.ó hoang bị bỏ rơi, vừa đáng thương vừa buồn cười.  
 
"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Người hủy hôn là ngươi, nói lời cay nghiệt là ngươi, đến làm khách không mời cũng là ngươi, giờ bám riết không buông vẫn là ngươi. Lục Khinh Châu, ngươi hành quân đánh trận nhiều năm, lễ nghĩa liêm sỉ học từ nhỏ cũng bị ngươi ăn sạch rồi sao?"  
 
"Vì sao nàng không nói cho ta biết…"  
 
Lời của mẹ ta sắc bén, đến mức Tô Chấp Ngọc muốn bịt tai ta lại để không phải nghe. Nhưng Lục Khinh Châu như chẳng hề để tâm, lảo đảo bước vào, nắm lấy cổ tay mẹ ta, quỳ xuống đất với vẻ yếu đuối.  
 
"Ta không biết nàng đã chịu đựng bao nhiêu khổ đau. Cha mẹ ta phong tỏa tin tức, chỉ nói nàng thay lòng đổi dạ nên muốn từ hôn. Vì vậy, ta mới..."  
 
"Xong chưa?"  
 
Mẹ ta day trán, thở dài đầy bất lực.  
 
"Lục Khinh Châu, dù cho bức thư kia là do ngươi tự tay viết sau khi biết rõ mọi chuyện, ta cũng không trách ngươi. Chúng ta vốn dĩ chẳng có nhiều liên hệ. Ngươi là con nhà danh giá ở kinh thành, xét đến danh dự mà từ hôn cũng là điều bình thường."  
 
"Không… Nếu ta biết..."  
 
"Nếu ngươi biết, thì dù vì tình nghĩa hay đạo đức mà chịu cưới ta, liệu nhà họ Lục có đồng ý không? Lục Khinh Châu, bây giờ ngươi chỉ đang bị cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Đừng như một đứa trẻ nữa."  
 
Những lời lạnh lùng của mẹ ta dập tắt ánh sáng trong mắt Lục Khinh Châu. Hắn ngước nhìn lên, nhưng không tìm thấy chút sơ hở nào trên gương mặt mẹ ta.  
 
Cuối cùng, hắn đứng dậy, cúi người chào mẹ ta thật sâu.  
 
Trong sân nổi gió, chẳng ai nói một lời. Tất cả đều lặng lẽ nhìn Lục Khinh Châu rời đi, rồi ai nấy tiếp tục việc của mình.  
 
Trông thì có vẻ bận rộn, nhưng trong lòng lại rối bời.  
 
Những câu chuyện về mẹ ta, ta đã từng nghe qua. Thành thật mà nói, từ nhỏ ta đã cho rằng cái gọi là "trinh tiết" không phải là thứ nằm trong một chiếc váy lụa. Cộng thêm tình cảm của mẹ và Tô Chấp Ngọc luôn tốt đẹp, ta chưa từng ý thức được rằng chuyện năm xưa lại mang đến tổn thương lớn đến thế.  
 
Nhưng hôm nay, khi thấy ánh mắt mẹ hơi đỏ lên lúc quá khứ bị khơi lại, và giọng nói run rẩy lọt qua tai dù có bị bịt kín, ta mới thật sự hiểu được hai người lớn trong nhà đã phải đối mặt với bao nhiêu lời đàm tiếu suốt bao năm qua.  
 
Những ánh nhìn không thiện cảm từ hàng xóm, sự đoạn tuyệt từ nhà ngoại… Những mảnh ký ức bất hòa ấy hóa thành từng sợi dây thừng, quấn chặt lấy lồng n.g.ự.c ta, khiến ta khó mà thở nổi.  
 
Ngẩng đầu lên, trời đêm đã âm thầm buông xuống cửa sổ. Ta bước ra sân, vừa hay thấy mẹ đang ngồi uống rượu dưới ánh trăng.  
 
"Mẹ..."  
 
"Sao còn chưa ngủ?"  
 
Ta không trả lời, nhanh chân chạy tới ôm lấy mẹ.  
 
Thân thể mẹ hơi cứng lại, rồi bà vòng tay ôm chặt lấy ta.  
 
Gió đêm thổi tan những tầng mây trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo rải rác xuống người chúng ta. Chúng ta không nói gì, nhưng dường như đều hiểu rõ cảm xúc của nhau.  
 
09
 
Lục Khinh Châu không chịu rời đi, cứ mặt dày ở lại Kim Lăng làm trò không biết xấu hổ.  
 
Có lẽ nhận ra tình cảm giữa Tô Chấp Ngọc và mẹ ta đã bền chặt như vàng đá, hắn không còn táo bạo đến mức xông thẳng vào nhà ta để cãi lý nữa.  
 
Nhưng hình như hắn đã để mắt đến ta, nói rằng ta có thiên phú dị bẩm và muốn dạy ta học võ.  
 
Ta thật sự không muốn lắm, nhưng hắn quả thực rất giỏi. Lão Đặng ở tiêu cục, người đã dạy ta bài quyền pháp căn bản suốt hai năm qua, bị hắn dễ dàng đánh bại chỉ trong một bộ quyền tùy hứng ngay tại sân nhà.  
 
Thành thật mà nói, ta cũng muốn học lắm chứ, nhưng không muốn học từ hắn.  
 
Mẹ ta càng thêm nghi ngờ hắn có ý đồ xấu, năm lần bảy lượt dặn dò ta không được qua lại với hắn.  
 
Nhưng Lục Khinh Châu là ai chứ? Đường đường là một đại tướng quân dày dạn kinh nghiệm trận mạc, binh pháp và lòng người đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn thuê một căn nhà không xa nhà ta để mở võ quán, ngày ngày để ta nghe bọn trẻ tập luyện, còn cử cả Tống Cẩm đến tận nơi.  
 
Thằng nhóc đó mỗi lần đến đều lấy cớ mang đồ biếu, thường mang theo những thanh đao kiếm nhỏ tinh xảo, làm ta nhìn đến chảy cả nước miếng.  
 
Cứ thế vài lần, nhân lúc mẹ không ở nhà, Tô Chấp Ngọc tìm đến ta.  
 
Ông nhẹ nhàng xoa đầu ta, sau đó cúi xuống nhìn thẳng vào mắt ta.  
 
“Như Ý, nói cho cha nghe, con có muốn học võ không?”  
 
Ta gật đầu, nhưng nghĩ đến Lục Khinh Châu, liền vội vàng lắc đầu.  
Bạn cần đăng nhập để bình luận