Lưu Thủy Điều Điều

Chương 36: Đôi mắt long lanh biến mất trong đêm (3)

Tố Yên buồn bã thở dài, nhìn ánh nến nhẹ nhàng lay động trên bàn, thấp giọng nói:

"Bảo nhi, muội không biết, ta cũng muốn nghỉ ngơi nhưng không được. Người sống trên đời này, lúc nào cũng có một bàn tay vô hình đẩy mình về phía trước. Đi mãi cũng chỉ gặp con đường mà mình không thật lòng lựa chọn hay vui vẻ. Đi mãi cũng không biết đi đến khi nào, không thấy được con đường này dẫn dẫn đến đâu. Nhưng nếu có một ngày, khi muội nhìn rõ được con đường này dẫn đến đâu, thì thời gian này của muội coi như kết thúc rồi."

Bảo nhi dừng lại động tác trong tay, sửng sốt một lát, rồi cũng thở dài: "Đại tỷ nói rất có lý, Bảo nhi cũng cảm thấy cuộc sống này quá chán chường, nhưng tốt xấu gì cũng có đại tỷ chống đỡ đằng trước, bọn muội cứ trốn dưới sự che chở của đại tỷ, được ngày nào hay ngày đấy."

Tố Yên nhỏ giọng nói: "Đại tỷ cũng không biết còn có thể che chở cho các ngươi được bao lâu, không biết mai sau sẽ xảy ra chuyện gì."

Bảo nhi bóp tay cho Tố Yên một hồi, rồi gỡ xuống các loại trang sức như vòng, khuyết hoàn trên đầu giúp nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Đại tỷ, tỷ hãy nghỉ ngơi sớm đi."

Khói Tố nhẹ "Ừm" một tiếng, Bảo nhi nhẹ nhàng lui ra, khép cửa phòng lại.

Tố Yên ngồi duy tư dưới ánh lửa nến, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt u ám tối tăm của nàng ấy. Nàng ấy im lặng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng thổi tắt nến và lên giường nghỉ ngơi.

Đêm khuya vắng lặng, mọi thứ im ắng.

Theo nhịp thở nhẹ nhàng của Tố Yên, một bóng đen lặng lẽ trườn ra từ bên dưới giường, cả người nằm sấp trên mặt đất, di chuyển từng chút một. Bóng đen di chuyển tới gần cửa, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng, lén lút bước ra khỏi cửa, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Bóng đen nhẹ nhàng như chim yến, lướt qua hành lang quanh co trong bóng tối, lướt xuống cầu thang. Nàng từ từ kéo cánh cửa lớn khắc hoa văn ở tầng dưới ra, ánh sáng phát ra qua khe cửa. Nhìn xung quanh, thấy cả bờ hồ lặng lẽ không có bóng người, nàng nhanh chóng chạy qua cây cầu, tiếp tục chạy về phía nam vài trăm bước, cuối cùng không nhịn được niềm vui sướng mà cười to.

Sau khi cười xong, nàng quay đầu nhìn về phía các Lãm Nguyệt Lâu và cổng lớn ở phía bắc, nàng đắc ý giơ tay phải lên và nói: “Cua đồng”, ta thật sự xin lỗi ngươi, không phải vì Giang Tư ta đây không có lòng tốt, mà là vì ngươi đã không có nhân từ trước, bổn cô nương này còn nhiều việc phải làm nên ta không thể chơi cùng ngươi nữa!"

Lúc trước, Giang Từ phát hiện không thể lẻn ra khỏi sảnh, lại thấy phòng ngủ của Tố Yên cạnh hồ, trong lòng nảy ra ý định. Nàng để thị nữ hướng mặt vào góc tường, tự lẩm bẩm giống như là nàng muốn nhảy xuống hồ để chạy trốn. Lại quay đầu, ôm một tượng đá Thọ Sơn dùng để trang trí trong phòng ngủ của Tố Yên, ném vào trong hồ, tiếng “bõm” mà hai thị nữ nghe được chính là tiếng tượng đá rơi vào trong hồ.

Đợi đến khi tượng đá chìm xuống đáy hồ, nàng giấu tiếng bước chân, chui vào gầm giường Tố Yên, nín thở, nghe được tiếng đám người Bùi Diễm xông vào trong phòng, nghe được tiếng Bùi Diêm tức giận rời đi, nghe được tiếng mọi người tản ra, biết "cua đồng" đã mắc bẫy, nàng mừng thầm không thôi.

Nàng biết Bùi Diễm không từ bỏ ý đồ, sẽ phái người tìm kiếm xung quanh ven hồ, nếu lập tức ra ngoài sẽ tự rơi vào lưới, nàng dứt khoát nằm luôn dưới gầm giường Tố Yên một lúc lâu. Đợi đến khi nghe được tiếng ngủ say của Tố Yên, lúc này mới vận khinh công, lẻn ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, cuối cùng hoàn thành kế hoạch trốn thoát nguy hiểm này.

Trong lòng nàng đắc ý, chỉ là nhớ tới việc mình giả say, hại Thôi đại ca và Tố Yên tỷ tỷ lo lắng, cảm thấy hơi áy náy với hai người họ, thầm nói lời xin lỗi.

Trời lạnh, trăng sáng, đất phủ sương lạnh. Cây cỏ ở bên hồ cao thấp tung bay trong gió đêm, ánh trăng chiếu trên lá cây, lóe ra ánh sáng lạnh trong bóng tối.

Giang Từ vừa thong thả bước đi trên lối nhỏ bên hồ, vừa vung cành liễu trong tay, suy nghĩ về việc đã thoát khỏi sự ràng buộc và nguy cơ trong hơn một tháng qua, lòng hân hoan vô cùng. Tuy nhiên, lúc trước uống rượu quá nhiều, mặc dù chỉ là giả vờ say, nhưng rốt cuộc cũng là lần uống nhiều nhất từ trước tới giờ, bây giờ bị gió hồ thổi lên nàng, đầu bắt đầu mơ màng.

Nàng dần cảm thấy bước chân nặng nề, bụng cũng hơi khó chịu, quyết định ngồi lại dưới tán cây liễu bên hồ, dựa vào gốc cây, lẩm bẩm nói: "Cái “con cua đồng” chết tiệt, món nợ này, sau này tìm ngươi để tính toán."

Nàng dần cảm thấy lo lắng, "con cua đồng" có quyền lực lớn, nhất định sẽ tìm kiếm nàng khắp kinh thành, phải làm sao mới có thể rời khỏi kinh thành, tiếp tục cuộc sống tự do của mình đây?

Lo lắng đến nửa đêm, cảm giác mệt mỏi và say rượu dâng lên, Giang Từ ngáp một cái, cảm thấy cổ có hơi ngứa, nàng gãi gãi, đang định thả lỏng cơ thể, dựa vào gốc cây để ngủ một giấc, bỗng nhiên tim đập thình thịch, nàng đứng dậy đột ngột. Chỉ thấy dưới ánh trăng, một bóng đen mang theo hơi thở lạnh lẽo, im lặng không một tiếng động đứng trước mặt nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận