Lưu Thủy Điều Điều

Chương 9: Minh chủ Bùi Diễm (1)

Giang Từ nghe hắn ta giải thích rõ ràng như vậy thì nghiêng đầu mỉm cười với hắn ta rồi lại quay đầu đi.

Trước cửa, Dịch Hàn nhìn chằm chằm lá thư trong tay hồi lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở ra để xem xét kỹ.

Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua. Trước cửa, mấy trăm người không một ai lên tiếng mà đều yên lặng nhìn vị “Kiếm Thần” trong lòng binh sĩ Hoàn Quốc và cũng là đệ tử phản nghịch của Thương Sơn phái Trung Hoa bọn họ. Họ đều tò mò muốn biết hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào, đi theo con đường nào.

Trên đài, Tố Yên không biết từ khi nào đã ôm cây tỳ bà trong tay. Trong gió thu, nàng ấy rũ mắt nhìn chằm chằm vào cây đàn, ngón tay vừa như cố ý vừa như vô tình gảy gảy dây đàn. Bản nhạc không có giai điệu nhưng lại mang một niềm thê lương, xúc động đến lạ.

Sắc mặt Dịch Hàn vẫn không hề thay đổi, kiếm Thu Thủy đột nhiên di chuyển mang theo ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta phải dè chừng. Lúc này hắn ta mới cầm bức thư kia đưa tới trước mặt Liễu Phong.

Liễu Phong thở dài một tiếng, duỗi tay lấy lại bức thư, không nói thêm gì nữa mà lùi lại phía sau hai bước. Mọi người xung quanh lúc này hoặc là tiếc hận, hoặc là khinh bỉ, hoặc là phấn khích, tiếng ồn vang lên từ mọi phía.

Áo của Dịch Hàn bay bay trong gió, khuôn mặt trầm tĩnh như mặt nước, hắn ta nói to: "Bùi Minh chủ, thỉnh rời phủ chỉ giáo!"

Giọng nói của hắn ta không lớn nhưng lại lấn át tiếng nói của mọi người có mặt tại đây, âm thanh trong trẻo lại rõ ràng vang vọng cả bầu trời phía trên Trường Phong sơn trang.

Ngay khi âm thanh của hắn ta biến mất trong không khí, một giọng nói khác càng thêm trong trẻo, lịch sự vang lên: "Bùi mỗ bất tài, để Dịch đường chủ đợi lâu rồi!"

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này thì lập tức reo hò lên, đồng loạt quay đầu nhìn về phía con đường màu vàng đất trước cửa sơn trang. Trong bóng tối mịt mùng, hơn mười người vững bước đi tới.

Giang Từ ngẩng đầu nhìn về phía trước thì chỉ thấy bóng dáng một người, áo xanh phấp phới, thắt lưng quấn quanh eo được trang trí bằng những chiếc vòng ngọc thạch anh trong suốt, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như vì sao sáng, cử chỉ thong dong nhã nhặn, bao phủ xung quanh người này là một loại khí chất thoải mái dễ chịu.

Hắn dần dần tiến lại gần rồi mỉm cười nhìn mọi người. Ánh mắt hắn không dừng lại trên người một ai nhưng mọi người đều có cảm giác như hắn đang chào hỏi chính mình. Tiếng chào "Minh chủ", "Hầu gia", "Tướng gia" vang lên từ mọi phía.

Hắn bước tới phía trước cửa sơn trang rồi nhẹ nhàng nâng tay áo lên và hành lễ với Dịch Hàn: "Dịch đường chủ, do Bùi mỗ có việc quan trọng cần phải giải quyết nên đến trễ một chút, hy vọng Dịch đường chủ có thể thông cảm."

Dịch Hàn ban đầu đang quay về phía cửa sơn trang nhưng khi Bùi Diễm xuất hiện thì hắn ta có hơi nghiêng người sang một bên. Nhìn thấy Bùi Diễm tiến tới hành lễ, hắn ta lại chuẩn bị lui người về phía sau một bước nữa. Nhưng tốc độ của Bùi Diễm lại nhanh hơn hắn ta, chưa đầy mấy giây Bùi Diễm đã tiến đến bên cạnh và cúi đầu thi lễ khiến động tác nghiêng người của hắn ta có vẻ hơi mất tự nhiên đồng thời khiến hắn ta không có đủ thời gian để giãn ra một khoảng cách.

Trong lòng hắn ta vô cùng cảnh giác. Người trước mắt dù còn trẻ nhưng võ công và học vấn lại vượt xa cha hắn, không thể sơ suất. Dịch Hàn mỉm cười, chân phải nhẹ nhàng bước về phía sau một chút, thuận thế chắp tay cúi chào: "Bùi minh chủ khách khí rồi."

"Dịch đường chủ khách sáo quá." Bùi Diễm cười nói: "Bùi mỗ tục vụ quấn thân, mấy ngày qua đều bận rộn đàm phán và thỏa thuận với các sứ giả của quý quốc. Đúng lúc sứ giả Kim Hữu Lang của quý quốc muốn đến đây để xem trận đấu giữa ta và Dịch đường chủ do đó trên đường đã hơi trì hoãn, hy vọng Dịch đường chủ thứ lỗi."

Đồng tử của Dịch Hàn đột ngột co lại. Lúc này mấy người đi sau lưng Bùi Diễm mới bước ra ánh sáng, trong số đó có một người mặc áo bào nhẹ, sắc mặt tái nhợt, nhìn vào mắt Dịch Hàn khẽ gật đầu nhưng cũng không nói lời nào. Trước đó đã có người hầu mang ghế to đến cho mấy vị sứ giả từ Hoàn Quốc ngồi xuống.

Trên cây, Giang Từ nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Người kia không còn cách nào nên chỉ đành phải nói: "Dịch Hàn là đường chủ của Nhất Phẩm Đường đồng thời là một nhân vật quan trọng hỗ trợ nhị hoàng tử của Hoàn Quốc, còn Kim Hữu Lang này là thân tín của Thái tử Hoàn Quốc. Bên trong triều đình Hoàn Quốc vô cùng phức tạp và không ngừng biến chuyển, tình hình không kém cạnh triều đình của chúng ta."

Hắn ta hừ nhẹ một tiếng: "Tâm cơ của Bùi Diễm này quả thật vô cùng thâm trầm, tính toán đến từng bước đi nhỏ. Từ tình cũ, ân nghĩa đến đối thủ, tất cả mọi thứ có thể làm rối loạn tâm trí Dịch Hàn hắn đều đã sử dụng, chỉ có thể nói là bội phục, quá bội phục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận