Lưu Thủy Điều Điều

Chương 7: Thu Thủy Kiếm - Dịch Hàn (3)

Giang Từ nhìn chằm chằm hắn, sửng sốt một lát, sau đó không để ý tới hắn nữa mà quay đầu nhìn về phía sân khấu kịch.

"Ta từng nghĩ, người như hoa sen trong bùn, ta giống như trăng trong ao lạnh, bóng trăng lồng vào hoa, hương hoa tồn tại mãi mãi. Nhưng ta không ngờ rằng thời gian tươi đẹp thường ngắn ngủi, hoa nở rồi tàn, tuổi trẻ không tránh khỏi phải già đi, nhân gian lại vạn sự vô thường..."

Người con gái trên sân khúc lúc này đang hát thanh xướng, tay hoa vuốt tóc mai, ánh mắt nhìn xuống khán đài, mấy trăm giang hồ hào khách đều không nói nên lời, thậm chí những người ngồi xa cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, kể cả những sư thầy và đạo nữ đang khép nép.

Giang Từ khẽ nhếch môi, lấy chai rượu trong ngực ra uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: "Nàng ấy hát không hay bằng sư tỷ của ta."

Người đàn ông có chút bất ngờ. Hắn tưởng rằng sau khi cho cô gái uống thuốc độc thì nàng sẽ rất hoảng sợ nhưng không ngờ nàng lại coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn thoải mái xem kịch và trò chuyện với hắn, thật là không bình thường.

Hắn cười lạnh một tiếng nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: "Nàng ấy là cô nương Tố Yên nổi tiếng nhất kinh thành. Những nhà quan muốn mời nàng ấy hát một bài cũng còn phải tùy vào tâm trạng của nàng ấy. Nếu ngươi nói nàng ấy hát không bằng sư tỷ ngươi thì có chút không biết trời cao đất rộng đấy."

Giang Từ nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi chưa từng nghe sư tỷ của ta hát thì làm sao biết tỷ ấy không thắng được cô nương Tố Yên, ngươi mới là kẻ không biết trời cao đất rộng. Tuy nhiên sư tỷ của ta chắc chắn sẽ không hát cho loại người tiểu nhân lén lút như ngươi nghe."

Hắn cười lạnh nói: "Ta lén lút chỗ nào?"

Giang Từ thấy đôi mắt tựa ngọc thạch của hắn dày đặc sát khí nhưng cũng không hoảng sợ mà dứt khoát nói: "Ngươi trốn trên cây, đeo mặt nạ da người, lại sợ ta tiết lộ hành tung của ngươi, không phải là lén lút thì là cái gì? E rằng ngươi đang có âm mưu quỷ kế nào đó nhằm đối phó với Kiếm Đỉnh Hầu.”

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, Kiếm Đỉnh Hầu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta xem kịch của ta, ngươi làm chuyện của ngươi, chúng ta không ai can thiệp vào chuyện của đối phương. À độc dược giả kia của ngươi không dọa nổi ta đâu."

Hắn hơi bất ngờ một chút, tự hỏi làm sao cô gái này có thể nhận ra thứ hắn cho nàng uống không phải là độc dược. Khinh công của nàng không tồi, hiện tại huyệt đạo cũng đã được giải, chỉ sợ nếu hắn muốn dùng một chút thủ đoạn độc ác cũng không thể thành công ngay, ngược lại sẽ làm kinh động người khác. Cứ cho là có thể giết chết nàng nhưng nếu sư phụ của nàng tìm đến thì sẽ có chút phiền toái, trước cửa Trường Phong sơn trang này lại không có chỗ ẩn thân nào tốt hơn. Ngay lúc hắn đang do dự thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng người dưới đài bắt đầu ồn ào.

"Dịch Hàn đã đến!"

"Dịch Hàn đã đến!"

"Là Thu Thủy Kiếm, hắn ta đang tới!"

Trong tiếng ồn ào, hàng trăm nhân sĩ giang hồ đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía con đường đất vàng trước mặt. Giang Từ đang ở trên cây cũng không khỏi ngồi thẳng người lên.

Làn khói trên sân khấu vẫn nhẹ nhàng rung động, tiếng Nguyệt Cầm vẫn nhu hòa mềm mại vang lên.

"Áo xanh lạnh lẽo, mái tóc pha chút sương giá, nước chảy hoa trôi, xuân đi rồi lại đến, tiếng bi thương của Chu Các vẫn còn vang vọng lại. Lời đã tàn, khúc nhạc đã hết, trâm hoa cài tóc cũng đành bỏ xuống theo giọt lệ vấn vương. Chỉ muốn hỏi kẻ phụ tình kia, hôm nay ở chốn xa xôi có nhớ về ngày xưa trên chiếc cầu định mệnh, vì sao người lại nhặt chiếc khăn lụa để rồi gieo cho ta nỗi nhớ thầm?”

Gió đêm đột nhiên nổi lên, những chiếc đèn lồng trước cửa sơn trang lần lượt đung đưa. Một người mặc bộ trường bào màu xám nhạt bước chân theo tiếng đàn, dẫm lên ánh trăng, từ trong bóng tối chậm rãi bước tới.

Chỉ thấy quần áo hắn đã cũ một nửa đang cũ một nửa đang bay phất phới trong gió đêm, hai hàng lông mày hắn đầy dấu vết của bụi đường, thân hình gầy gò tựa như đã đi qua ngàn núi vạn sông. Hắn tựa như chậm rãi đi tới nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến trước cửa lầu.

Người được mệnh danh là “Thu Thuỷ Kiếm” nổi tiếng khắp thiên hạ kia đứng dưới tán cây hoa quế. Mặc kệ hàng trăm ánh mắt của tất cả nhân sĩ giang hồ đang đổ dồn về phía mình hắn cũng tựa như không thấy, ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng về phía nữ tử dịu dàng trên sân khấu.

Lại một cơn gió thổi tới, tiếng đàn chợt bỗng vang lên mãnh liệt, âm điệu tiếng sáo tiếng sáo cao vút. Nữ tử tên Tố Yên vung tay áo và ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn về phía Dịch Hàn trước đài. Dưới ánh trăng và ánh sáng đèn lồng sáng đèn lồng chiếu rọi, tràn đầy ý vị chua xót và trào phúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận