Lưu Thủy Điều Điều

Chương 5: Thu Thủy Kiếm - Dịch Hàn (1)

Sầm Ngũ nghe thấy hai chữ "Trang chủ" thì không khống chế được mà rùng mình. Đôi môi đỏ mọng của Liên Nhi khẽ chạm vào gò má phải của hắn ta sau đó thân hình quyến rũ của cô gái nhanh chóng ra khỏi rừng.

Người đàn ông cứ đứng đó ngơ ngác mất một lúc lâu sau đó mới thở dài bước ra khỏi rừng trúc.

Đợi bóng dáng hắn ta biến mất, Giang Từ mới nhảy xuống từ trên ngọn trúc, nghiêng đầu lẩm bẩm: "’Bùa một lòng’? Trên đời thật sự có thứ này sao? Ngày mai ta cũng đi đến Kinh Từ Am xin một cái xem sao."

Vầng trăng trắng dịu dàng tỏa sáng trong rừng trúc của Trường Phong sơn trang. Giang Từ ngồi trên cỏ, uống một ngụm rượu hoa quế, ngửa đầu nhìn trăng sáng, trong lòng man mác buồn: Sư phụ, người ở nơi đó có khỏe không?

Lúc này thanh âm đàn tỳ bà và đàn nhị xuyên qua bầu trời đêm truyền vào trong tai nàng. Gạt đi nỗi ưu thương thoáng qua này, thân hình nàng trong nháy mắt nhảy ra khỏi rừng trúc, xuyên qua khu rừng và các tiểu viện của sơn trang rồi nhảy ra khỏi tường rào bên cạnh vườn hoa cúc.

Trên đài cao trước hồ Bình Nguyệt, tiếng đàn Nguyệt Cầm uyển chuyển vang lên tựa như một tiếng thì thầm. Ở đó có một nam tử và một nữ tử đang xướng lên vở nhạc kịch “Vĩnh biệt Tam Lang."

Nữ tử có giọng hát cực tốt cùng dáng người uyển chuyển, mỗi cái ngước mắt hay hất tay áo đều toát lên vẻ quyến rũ vô tận. Khi nàng ấy quay người lại có thể thấy một đôi mắt phượng dài đầy mê hoặc, đôi môi ánh lên sắc hoa anh đào xướng lên từng câu từng chữ như ngọc châu rơi xuống bàn. Ở phía bên dưới. mấy trăm giang hồ hào khách như si như say, tiếng khen ngợi liên tục không dứt.

Giang Từ vô cùng yêu thích kinh kịch nên vừa nhìn thấy màn biểu diễn này thì vô cùng vui vẻ. Nàng cất bình rượu vào trong ngực, trên tay cầm hai phần bánh ngọt, vừa nhìn đài biểu diễn vừa tìm chỗ trống ngồi xuống.

Nàng vừa mới ngồi xuống, một nữ tử bên cạnh lạnh lùng nói: "Tiểu sư muội này, đây là chỗ ngồi của Nga Mi chúng ta. Chỗ ngồi của Thanh Sơn môn ở bên kia kìa."

Lúc này Giang Từ mới phát hiện chỗ nàng vừa ngồi xuống có mấy vị đạo cô, trên bàn cũng chỉ toàn là các món chay lạnh. Trong số đó, một vị đạo cô lạnh lùng cất tiếng: "Võ lâm này, đúng là càng ngày càng không còn giống như xưa."

Một đạo cô khác gật đầu nói: "Sư tỷ nói đúng, không biết là Minh chủ quá trẻ tuổi hay là chúng ta đã già rồi, quả thật là thời đại sa sút rồi! Những người trẻ tuổi này cũng không biết thế nào là tôn kính trưởng bối, lại còn có thể tự nhiên mà cướp lấy vị trí như vậy."

Giang Từ biết mọi người đều đang hiểu lầm nàng là đệ tử Thanh Sơn môn, cười cười, bưng điểm tâm rời đi. Đi một vòng qua đám người đông đúc này nhưng nàng vẫn không tìm được một chỗ vừa có thể an tâm dùng đồ ăn vừa có thể xem kịch vì thế nàng dứt khoát rời khỏi đám người. Sau khi quan sát xung quanh vài lần, nàng phát hiện có một cây cổ thụ cao chót vót ở phía tây vườn cúc lại đối diện với sân khấu kịch nên không kìm được sự vui vẻ.

Nàng băng qua vườn hoa cúc và dừng lại bên dưới cây cổ thụ. Sau khi gộp hai lồng điểm tâm làm một lồng, ngậm lấy lồng trúc, hai tay nàng bắt đầu dùng sức để mượn lực bay lên, không bao lâu đã trèo lên tới cành cây.

Giang Từ ngồi giữa cành cây, lấy lồng trúc ra khỏi miệng và đặt nó lên đùi lại nhìn màn kịch hoành tráng trước mắt, đắc ý mỉm cười. Nàng lấy bình rượu từ trong ngực ra, vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm, thỉnh thoảng cũng hát theo hai câu ca dao trên sân khấu trông rất thong thả tự tại.

Đúng lúc nàng đang hào hứng xem kịch thì đột nhiên có một cơn gió thu thổi qua làm cành lá bên phải bay lên trước mắt nàng. Nàng nhíu mày sau đó liếc nhìn xung quanh, thấy phía trên còn có một cành cây mà tầm nhìn nơi đó dường như rộng hơn nên nàng lại ngậm lồng trúc vào miệng, bám cành cây leo lên rồi nhẹ nhàng lật người lại.

Khó khăn lắm mới ổn định được thân thể thì đột nhiên lúc này có một bóng đen hiện ra trước mắt. Giang Từ giật mình, mắt thấy lồng trúc trong miệng sắp rơi xuống, nàng vội vàng giơ tay ra bắt lấy, thân hình khó tránh khỏi chao đảo rồi ngã về phía người đang ngồi giữa cành cây kia.

Người kia thấy thân thể nàng ngã về phía hắn thì giơ tay phất tay áo một cái, thân thể nàng lại nghiêng về phía bên kia, đầu vừa hay đụng phải thân cây. Tiếng "A" còn chưa kịp phát ra thì một cơn gió mạnh thổi qua khiến hô hấp của nàng ngưng lại, đầu óc cũng trở nên choáng váng. Một lúc lâu sau nàng mới phát hiện chính mình lại bị người kia điểm huyệt, thân thể bị đặt giữa cành cây.

Giang Từ cực kỳ tức giận. Bất đắc dĩ bị điểm huyệt như vậy khiến nàng muốn mắng cũng không thể mắng nên không khỏi trừng mắt nhìn người đàn ông đó một cách hung dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận