Lưu Thủy Điều Điều
Chương 8: Thu Thủy Kiếm - Dịch Hàn (4)
Thân thể Dịch Hàn thẳng đứng như tùng nhưng vẻ mặt lại tựa như vui mừng nhưng cũng tựa như đau xót. Khi tiếng đàn và tiếng sáo hòa quyện vào nhau, hắn ta cúi đầu thở dài: "Ta hận công danh lợi lộc này, làm bạc trắng vô số mái tóc mỹ nhân, thêm bao nhiêu nấm mộ khói hương tịch mịch. Than ôi, kiếp này lại bỏ lỡ người!"
Trên sân khấu, tiếng đàn vừa dứt, tay áo lại bắt đầu phấp phới theo từng điệu múa nhưng ánh mắt đầy bi thương của nữ tử vẫn luôn dính chặt lên người Dịch Hàn.
Cả lông mày và ánh mắt của nàng ấy và người kia quá giống nhau. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng vung tay áo hay nâng cổ tay lên đều tràn ngập sự uyển chuyển, ngọt ngào, mê đắm vô tận. Hơn hai mươi năm qua, hắn đã nằm mơ giây phút gặp gỡ cả ngàn lần, nhưng khi tỉnh lại chỉ thấy một thanh kiếm lạnh và một ngọn đèn cô độc bên cạnh.
Nhưng nếu như hết thảy có thể làm lại từ đầu thì liệu rằng hắn ta có chọn thực hiện lời thể trên chiếc cầu dưới ánh trăng kia, đưa nàng đi đến nơi chân trời góc bể, không cần vinh hoa phú quý cũng không cần thanh thế lẫy lừng như một truyền kỳ chốn giang hồ này không?
Dịch Hàn cười khổ, đột nhiên hắn ta vỗ nhẹ vào bao kiếm trên thắt lưng, hàn quang lóe sáng, âm thanh tiếng đàn lập tức đứt đoạn. Cầm sư trên đài lảo đảo lui về phía sau vài bước, Nguyệt Cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Trường kiếm trong tay Dịch Hàn tựa như làn nước mùa thu, phản chiếu ánh trăng khiến nó rực rỡ đến lóa mắt. Hắn ta nhìn về phía tấm biển đen vàng lớn của Trường Phong sơn trang, lạnh lùng nói: "Dịch Hàn đã đến, Bùi Minh chủ, xin mời xuất hiện!"
Trên cây cổ thụ, người đàn ông lắc đầu, thở dài: "Trong vòng mười chiêu, Dịch Hàn chắc chắn sẽ thua."
Giang Từ nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Không thể nào. Tinh thần của Dịch Hàn tuy có hơi thất thường nhưng rốt cuộc hắn ta cũng là ‘Thu Thủy kiếm’ nổi danh khắp thiên hạ, làm sao thể thua trong mười chiêu?"
Người kia cười nhạo: "Bùi Diễm là người không bao giờ tham gia một cuộc chiến nào mà không nắm chắc phần thắng. Hắn giỏi nhất là tấn công tâm lý lại luôn lên kế hoạch từng bước một vô cùng cẩn trọng. Hắn phí tổn bao nhiêu tâm tư để tìm ra điểm yếu của Dịch Hàn nên mới mời Tố Yên đến đây để làm nhiễu loạn tâm trí Dịch Hàn. Với người cẩn thận như hắn thì có lẽ còn có chiêu cuối cùng. Dịch Hàn có thể giữ được mạng nhưng chắc chắn trong vòng mười chiêu sẽ thất bại."
Khi Giang Từ đang chuẩn bị hỏi tại sao hắn ta lại nói "Dịch Hàn có thể giữ được mạng" thì lúc này cửa chính của sơn trang đột nhiên mở ra, sau đó hơn mười người nối tiếp nhau ra ngoài
Trăng sáng như gương, gió thu tịch mịch.
Dịch Hàn nhìn hơn mười người nối tiếp nhau ra ngoài này, thản nhiên nói: "Liễu chưởng môn, các vị chưởng môn, lâu không gặp."
Chưởng môn của Thương Sơn phái, Liễu Phong, nhìn chăm chú Dịch Hàn một lát, thầm thở dài một tiếng, tiến lên và nói: "Dịch đường chủ, nhiều năm không gặp mà phong thái của đường chủ vẫn như xưa vậy, Liễu mỗ có chút lễ vật muốn đưa cho ngài."
Bên môi Dịch Hàn lộ ra một nụ cười chua xót, trong lòng thở dài: Sư đệ, ngươi hà tất phải làm như vậy! Dù năm đó tình nghĩa của chúng ta vô cùng sâu đậm nhưng giờ đây mỗi người đã có một phương trời riêng: ngươi đã trở thành chưởng môn của Thương Sơn phái còn ta lại là đường chủ của Nhất Phẩm Đường ở Hoàn quốc. Nếu ngươi có thể tránh thì hãy cố gắng mà tránh."
Liễu Phong dường như hiểu được nụ cười chua xót kia của Dịch Hàn. Sau khi im lặng do dự trong phút chốc thì cuối cùng hắn lấy ra một phong thư từ trong lồng ngực và đưa tới trước mặt Dịch Hàn.
Dịch Hàn không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt hỏi ý của Liễu Phong là gì.
"Đây là thư ta tình cờ phát hiện trong di vật của sư phụ. Về việc đã trục xuất sư huynh khỏi môn phái năm xưa, sư phụ cũng vô cùng hối hận. Theo ý trong thư này, sư phụ từng muốn sư huynh trở lại môn phái, mong sư huynh cân nhắc lại." Liễu Phong rũ mắt xuống, xung quanh vang lên tiếng ngạc nhiên cảm thán của tất cả mọi người.
Giang Từ ở trên cây không hiểu gì cả, nghiêng đầu nhìn về phía người kia.
Hắn ta không muốn nói gì nhưng lại sợ rằng thiếu nữ trước mắt này lại đột nhiên gây ra tiếng động, vì thế hắn ta chỉ đành lạnh lùng nói: "Dịch Hàn vốn là đệ tử của Thương Sơn phái của Trung Hoa ta, sở hữu thiên chất võ học cực kỳ cao. Khi mới mười tám tuổi, hắn đã sở hữu danh hiệu đệ nhất cao thủ của Thương Sơn phái, là ứng cử viên xuất sắc nhất để trở thành chưởng môn tiếp theo của môn phái. Tuy nhiên không rõ vì lý do gì mà vào năm hắn ta hai mươi tuổi, chưởng môn tiền nhiệm, cũng là người sư phụ của hắn ta, đã thông cáo với cả giới võ lâm sẽ trục xuất hắn ta khỏi môn phái và tuyên bố rằng ai cũng có thể trừ khử hắn ta. Vì vậy hắn ta đến Hoàn quốc ở cách xa nơi đây, nhờ năng lực xuất chúng của bản thân mà trở thành đường chủ của hội võ sĩ lớn nhất Hoàn Quốc - Nhất Phẩm Đường và trở thành thần kiếm được binh lính Hoàn quốc vô cùng tôn kính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận