Lưu Thủy Điều Điều
Chương 37: Càng cua (1)
Trong lòng bồn chồn, nàng chầm chậm lui lại phía sau, bóng đen kia theo sát bước chân của nàng, dần dần tiến lại gần. Giang Từ cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc bao phủ lấy bản thân, ép nàng cực kỳ khó chịu, muốn nôn mửa.
Lúc này trăng sáng xuất hiện sau đám mây, ánh trăng chiếu rọi lên người kia. Giang Từ nhìn thấy rõ, khuôn mặt người đó cứng ngắc, hai con ngươi lóe lên như hắc diệu thạch. Trong đầu nàng xẹt qua một tia chớp, đột nhiên chỉ tay về người đó, la lên: "Là ngươi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng biết rằng mọi chuyện không ổn rồi, nàng nhận ra người này chính là kẻ đội mặt nạ trên cây ở sơn trang Trường Phong đêm đó, giữ lại trong lòng một mình biết là tốt rồi, vì sao phải kêu lên như vậy, chẳng phải càng khiến đối phương muốn giết người diệt khẩu sao?
Trong lòng nàng không ngừng kêu khóc, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, cười hì hì hai tiếng, ôm quyền nói: "Xin lỗi, ta nhận lầm người. Vị đại hiệp này, chúng ta vốn không quen biết, từ trước tới giờ chưa từng gặp mặt, sau này cũng không cần gặp lại. Hơn nửa đêm rồi, ta không muốn quấy rầy ngài ra hồ ngắm trăng nữa, xin từ biệt!" Nói xong, nàng nhảy về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Nàng vận toàn bộ chân khí, chạy như điên, chạy được mấy chục bước thì đụng phải một vật.
Nàng đang dốc sức chạy như điên, không kịp nhìn thấy vật gì, thân hình lóe lên, lại chạy về phía trước. Bỗng nhiên một lực lớn giật tóc nàng, "A", da đầu đau nhức, đau đến mức chảy ra nước mắt.
Tiếng cười khẽ truyền vào trong tai, Giang Từ cảm thấy mạng sống của mình xong rồi, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha, nhìn về phía người đeo mặt nạ kia.
Tay phải của người đeo mặt nạ chắp sau lưng, tay trái kéo bím tóc Giang Từ, trong mắt tràn đầy sự đùa giỡn và chế nhạo, còn có cả vài phần sát khí, sắc bén mà quỷ dị.
Giang Từ nhịn cái đau ở đầu, miễn cưỡng cười nói: "Vị đại hiệp này, tiểu nữ có mắt như mù, đã đắc tội ngài, hôm khác sẽ chuẩn bị rượu để bồi tội. Chỉ là hôm nay tiểu nữ có cuộc hẹn, không thể tiếp đãi ngài lâu được, mong đại hiệp giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nữ một lần."
Người đeo mặt nạ cười khẽ, trông rất đắc ý, hắn nắm chặt bím tóc của Giang Từ, kề sát bên tai nàng, thong thả nói: "Có hẹn với ai không? Có phải là tiểu tình lang không?"
Giang Từ vỗ tay: "Đại hiệp đúng là đại hiệp, đúng là liệu sự như thần. Không sai, tiểu nữ đang muốn đi hẹn tình lang. Tục ngữ nói rất hay: Âm thầm phá mười ngôi miếu, không bằng làm hỏng một mối quan hệ yêu thương thân thiết..."
Vào lúc nàng đang nói hươu nói vượn để phân tán tâm trí người đeo mặt nạ thì bỗng nhiên cảm thấy cổ họng bị siết chặt, tay phải của người đeo mặt nạ đã bóp chặt cổ họng nàng, đẩy nàng va vào thân một cây liễu.
Giang Từ vội vận nội lực, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, tay trái người đeo mặt nạ như gió, điểm vài chỗ trên huyệt đạo của nàng, Giang Từ không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt, bất lực nhìn bầu trời tối mịt trên đỉnh đầu.
Người đeo mặt nạ không nói gì nữa, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng, năm ngón tay dùng sức siết chặt. Cả người Giang Từ không còn sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lúc ở ranh giới sống chết, lại cảm thấy các ngón tay của người này lạnh buốt, giống như được vớt từ trong băng ra, nàng suy nghĩ lung tung, mọi thứ trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc đang sắp kiệt sức, bỗng nhiên Giang Từ cảm thấy cổ họng thông thoáng, sát khí tan biến, nàng thở dốc, há to miệng liều mạng hít thở, hai chân mất sức dựa vào thân cây chầm chậm ngồi xuống đất.
Nàng đang kinh ngạc không hiểu tại sao người đeo mặt nạ lại buông tha cho mình, người đó cười he he, ngồi xổm bên cạnh nàng, ánh sáng léo lên trong tay phải, một cái chủy thủ lạnh lẽo dí sát vào mặt nàng.
Người đeo mặt nạ dùng chủy thủ nhẹ nhàng ma sát trên mặt Giang Từ, không nói lời nào. Giang Từ cảm thấy thần trí sắp sụp đổ, lời van xin không nói ra được, ngược lại cơn giận bộc phát, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ, tức giận nói: "Muốn giết thì giết đi, ngươi làm người tốt thì không làm, làm mèo hoang làm cái gì? Lại còn là một con mèo hoang, trộm cắp, mèo không có mặt!"
Người đeo mặt nạ sững sờ, một lát sau mới hiểu được lời nói của nàng, sự lạnh lẽo trong mắt càng nhiều, khuôn mặt cứng ngắc kề sát vào Giang Từ. Trong lòng Giang Từ sợ hãi, không nhịn được nhắm hai mắt lại, một mùi hương long tiên dễ ngửi bay vào mũi nàng. Người đó thầm nói vào tai nàng: "Ta là mèo, vậy ngươi chính là chuột, con mèo này, sinh ra để ăn con chuột. Đây là định mệnh, ngươi đừng trách ta! Chỉ có thể trách, ngươi đi được trên mặt đất thì không đi, lại muốn leo cây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận