Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần

Chương 1


1
Ba năm sau khi cha mất, Hoàng đế "Nam tuần", cũng mang theo ta đi thuyền dạo chơi Tây Hồ.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng ca du dương. Hoàng đế đang tình tứ với ta lập tức buông ta ra, ra lệnh tìm nữ tử ca hát kia đến.
Nhìn bộ dạng ngây dại như bị ma ám của hắn ta, ta biết những gì viết trong thoại bản không sai —
Hứa Vũ Sân giả c.h.ế.t ba năm, nàng ta đã trở về.
Còn cha của ta, vĩnh viễn ở lại vào ngày nàng ta giả chết, không thể quay về nữa.
2
Ba năm trước, vào ngày Hoàng đế muốn phong nữ nhi tướng quân Gia Phi làm Hoàng hậu, Nghiên Phi Hứa Vũ Sân - người đã đồng cam cộng khổ với hắn ta nhiều năm qua đột ngột bị bệnh qua đời.
Trong cơn đau buồn, Hoàng đế vung tay ra lệnh truy phong Hứa Vũ Sân làm Hoàng hậu. Còn cha ta - người đứng đầu Thái y viện bị khiển trách chữa trị bất lực, một tấm lưới đánh cá quấn lấy thân hình gầy yếu của ông ấy, bị xử lăng trì tại chợ rau.
Ta bị túm chặt tóc, quỳ xuống đất chứng kiến hình phạt, cùng Hoàng đế nếm trải nỗi đau sinh ly tử biệt.
"Cho ngươi cơ hội dùng cái c.h.ế.t tạ tội với Hoàng hậu đã là khai ân, ngươi còn dám kêu la? !"
Thái giám dùng hình một d.a.o cắt đứt lưỡi cha ta, ném xuống đất, như thể đó không phải là m.á.u thịt cắt ra từ người sống, mà chỉ là miếng giẻ lau có thể vứt bỏ tùy ý.
Tiếng kêu thảm thiết của cha ta mỗi lúc một yếu dần, như từng nhát d.a.o đ.â.m sâu vào tim ta.
Ta gần như ngất đi, lại bị kim bạc đ.â.m vào ngón tay, ép buộc phải tỉnh táo.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, từng trang sách nhanh chóng lướt qua, chảy vào trong đầu, ta mới biết, hóa ra thế giới này chỉ là một thoại bản lấy Hứa Vũ Sân làm trung tâm. Còn nàng ta, chẳng qua vì không được phong hậu mới giận dỗi giả c.h.ế.t với Hoàng đế!
Khi nàng ta giả c.h.ế.t rõ ràng cũng nghe thấy, nếu nàng ta không tỉnh lại, toàn bộ người trong Thái y viện sẽ phải chôn theo!
Ta nôn ra một ngụm m.á.u đen, những ngón tay đã tê cứng bấu chặt xuống đất.
Ta có nên nghĩ cách nói cho Hoàng đế biết, thực ra nữ nhân đó chưa chết, mà đã ngồi lên xe ngựa của Hoài Vương rời cung?
Không, Hoàng đế và nàng ta gặp nhau lúc khốn khó, tình nghĩa sâu đậm, bây giờ tố cáo, nhiều lắm cũng chỉ trách mắng vài câu, chẳng thấm tháp gì.
Ta phải làm sao đây?
Ta phải nghĩ ra một cách để cho đôi súc sinh đó c.h.ế.t thảm! Ta cần một người giúp ta!
Trong cơn căm hận dâng trào, đại thái giám trong cung phi ngựa đến: "Dừng tay! Gia Phi khó sinh, cần gọi Thái y và bà đỡ vào cung gấp!"
Nhưng cuối cùng chỉ còn lại cha ta, cũng đã tắt thở.
Ta sững người, lập tức lau sạch nước mắt, quỳ xuống khấu đầu:
"Nữ nhi tội thần Giang Tư Viễn - Giang Nhược Quán, học y vài năm, nguyện thử một lần."
3
Giả c.h.ế.t ba năm, Hứa Vũ Sân lăn lộn giữa các phú thương vương công, được ăn ngon mặc đẹp mà nuông chiều. Giờ đây nàng ta vẻ vang trở về cung với vị trí Hoàng hậu, còn đổi lấy lời hứa một đời một kiếp một đôi người của Hoàng đế, quả thật có lời.
Nhưng ta tuyệt đối không để nàng ta sống những ngày thoải mái.
Ngày thứ hai sau đại điển phong hậu, Hứa Vũ Sân gọi các phi tần trong cung đến dâng trà thỉnh an.
Nàng ta chậm rãi vuốt ve mũ phượng điểm thúy, cợt nhả nói: "Mũ phượng mà Hoàng thượng sai người làm cho ta đẹp thì đẹp thật, chỉ tiếc khi đội lên, nặng đến mức ta không ngẩng đầu nổi."
Ta cúi mặt xuống, giấu nỗi căm hận trong bóng tối.
Cái mũ phượng làm cho nàng ta này đẫm m.á.u tanh, chồng chất xương cốt. Nếu nàng ta ngẩng được đầu lên, cha ta và đồng liêu dưới suối vàng có biết, làm sao có thể an nghỉ?
Ta dâng trà lên, ngưỡng mộ nói:
"Hoàng thượng sủng ái nương nương, tôn quý như vậy, chỉ có người mới được độc hưởng. Những người khác, dù được ân sủng nhiều đến đâu cũng không có được sự thiên vị như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận