Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần
Chương 10
Trong tác dụng mạnh mẽ của thuốc, hắn ta như đang bay bổng lên tiên, nhưng không biết thân thể mình sớm đã sup sụp.
Hoàng đế bắt đầu thường xuyên thấy hoảng hốt, đau đầu, không thể tĩnh tâm, chỉ khi đến hậu cung làm những việc kia mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước án thư chất đầy tấu chương, hắn ta đã không còn ngồi yên được nữa.
Trong cung điện, hương thơm bí chế tỏa ra mùi ngọt ngào nồng nàn.
Ta nhẹ nhàng xoa đầu cho Hoàng đế, hắn ta đưa bút chu sa cho ta, nửa đùa nửa thật nói:
"Chi bằng ta dạy nàng phê tấu chương, để nàng thay Trẫm xử lý quốc sự."
Ta khẽ đấm vào ngực hắn ta, giọng điệu nũng nịu:
"Bệ hạ đề cao thần thiếp quá, những quyển sách trước đây thần thiếp từng xem qua chỉ toàn là thoại bản! Làm sao hiểu được việc quốc gia đại sự!"
Lúc này hắn mới gọi Gia Phi đến, lệnh cho nàng ấy thay hắn ta phê duyệt tấu chương.
Đêm xuống, ta và Gia Phi lần lượt đến cung của ta, nàng ấy mới hạ giọng mắng:
"Đầu óc đã mê muội đến thế, vậy mà vẫn chưa quên cái trò thuật trị quốc chó má đó."
Ta cụp mắt nhìn nhi tử đang ngủ say trong nôi.
Đây là Hoàng tử duy nhất trong cung, Hoàng đế sợ quyền lực rơi vào tay người khác, tất nhiên không dám giao cho ta.
Vừa rồi đối với ta, cùng lắm chỉ là hắn ta đang thăm dò thôi.
Gia Phi học rộng đọc nhiều, trước kia luôn luôn một lòng một dạ với hắn ta, đến nay bề ngoài vẫn trung thành tuyệt đối.
Hiện giờ phụ thân nàng ấy cũng đã giao lại binh phù, cởi giáp về quê, phía sau nàng ấy cũng không có hài tử.
Đối với hắn ta mà nói, Gia Phi quả thực rất thích hợp.
18 Gia Phi xử lý quốc sự rõ ràng mạch lạc, còn giỏi hơn cả Hoàng đế.
Nhưng các quan trong triều đều mắng nàng ấy là gà mái gáy sáng (*), mưu đồ soán vị.
(*) Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của nam nhân mà nữ tử làm thay.
Khi Hoài Vương dẫn quân tiến về phía Bắc, thẳng tiến vào cung. Trong triều không có ai, vẫn nhờ phụ thân và huynh trưởng của nàng ấy gắng gượng thân thể tổn thương, dẫn thân binh vào cung để bảo vệ.
Sau khi Hoài Vương bị đánh lui, các Tướng quân tự giác rút thân binh ra khỏi cung, tiếng mắng trên triều đường cuối cùng mới hạ xuống.
Gia Phi cũng chẳng để tâm, chỉ cùng ta giả vờ ngốc nghếch không có dã tâm, ngày ngày mời gia quyến của các đại thần vào cung thưởng hoa, bày yến tiệc vui chơi.
Ngày hôm đó, ta đang cùng gia quyến của các vị đại thần ngồi nói chuyện phiếm, Hứa Vũ Sân bỗng từ lãnh cung chạy ra, vẻ mặt chắc chắn nắm lấy tay áo Hoàng đế, vẻ mặt đắc ý như thể "ngươi chết chắc rồi".
"A Úc! Ta đã nói mà! Nữ nhân này có mưu đồ bất chính, còn lén lút qua lại với các đại thần, thông qua gia quyến của họ để truyền tin!"
Hoàng đế nhíu mày, đỡ lấy vầng trán ngày càng đau:
"Quán Nhi, những điều nàng ta nói, có phải sự thật không?"
Ta mở hết những trang giấy trong tay những gia quyến đó ra, chỉ là những bài thơ mới viết.
Hứa Vũ Sân không tin.
"Là ngươi làm giả để lừa A Úc! Ta thấy rõ ràng, ngươi lén lút trao phong thư cho những nữ nhân này, nhất định là mật thư mưu đồ soán vị!"
Ta lại dẫn Hoàng đế và Hứa Vũ Sân đến Phật đường, bên trong là những quyển Kim Cang Kinh chất cao như núi, vết mực vẫn còn mới.
Ta rơi lệ:
"Bệ hạ thường xuyên đau đầu, thần thiếp mới nghĩ đến việc nhờ các phu nhân giúp sức chép Kim Cang Kinh, cầu phúc cho Bệ hạ, chỉ mong thân thể Bệ hạ khỏe mạnh, vạn thọ vô cương."
Hứa Vũ Sân vẫn không tin:
"A Úc, chàng phải tin ta, nàng ta thực sự đang."
Hoàng đế nổi giận, không muốn nghe Hứa Vũ Sân nói hết câu, lập tức hung dữ bóp cổ nàng ta.
"Đồ tiện nhân, ngươi đã làm loạn đủ chưa!"
Hứa Vũ Sân vùng vẫy điên cuồng, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt:
"A Úc, tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy?!"
Phía sau họ, cánh cửa lớn của Phật đường đột ngột đóng sầm lại.
Trong căn phòng kín mít, chỉ còn ánh nến chập chờn, soi rõ tôn tượng Bồ Tát với gương mặt từ bi và vẻ mặt lạnh lẽo của ta.
Cùng với những thị vệ mà phụ thân Gia Phi để lại cho nàng ấy đứng sau lưng ta.
19 Từ việc không tin nỗi đến việc lăng mạ ta, rồi đến việc ta cho người đè hai con súc sinh này xuống đất như lợn chết, cũng không tốn của ta quá nhiều thời gian.
"Tại sao? Giang Nhược Quán, trẫm hết lòng đối xử tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại ăn cháo đá bát! Đồ độc phụ!"
Ta lập tức tát cho hắn ta một cái, đánh cho kẻ đã suy nhược đến không còn chút sức lực nào kia choáng váng.
"Ăn cháo đá bát? Không, ta đến đây chính là để báo thù."
"Vả lại, tiên đế đột ngột băng hà, nhi tử của bản cung sắp đăng cơ, ngươi là ai mà dám tự xưng là trẫm?"
Hoàng đế nhất thời không phản ứng kịp.
Ta áp sát bên tai hắn ta, thì thầm như ma quỷ:
"Ngươi đã giết quá nhiều người, đương nhiên không nhớ nổi tên một thái y, nhưng không sao. Nếu như ngươi nhớ, làm sao ta có thể khiến ngươi tin tưởng ta?"
Hứa Vũ Sân dường như đã mất trí, vô cùng phấn khích nắm lấy tay Bùi Úc:
"A Úc nhìn xem, cuối cùng chỉ có ta là chân thành với chàng! A Úc, đừng giận ta nữa, chúng ta làm lành nhé! Trở về như trước kia!"
Ta lắc đầu, cười lớn:
"Ngu xuẩn!"
"Ngươi có biết vì sao ngươi sảy thai lần thứ hai không? Không chỉ vì những loại hương dược của ta! Chính A Úc ngươi luôn miệng gọi, hắn ta nghi ngờ ngươi dan díu với Hoài Vương, nên bảo thái y bỏ thuốc, phá bỏ cái thai nghiệt chủng trong bụng ngươi!"
Hứa Vũ Sân trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy.
Ta lười nói thêm với bọn chúng, trực tiếp ra lệnh cho thị vệ mang lưới đánh cá đến, quấn chặt lấy chúng.
Lưới đâm sâu vào da thịt chúng, ta tự tay rạch từng nhát dao, máu chảy đầy tay, ta vừa thấy nhơ nhuốc, vừa thấy sảng khoái.
Bọn chúng thét gào thảm thiết, ta lập tức cắt đứt lưỡi chúng.
Khi chúng không chịu nổi, sắp ngất đi, ta lại đóng từng chiếc đinh thép vào mười ngón tay chúng, đợi chúng tỉnh lại rồi tiếp tục lột từng miếng thịt.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt, phát ra âm thanh êm tai, nước mắt ta lăn dài trong tiếng cười.
Phụ thân ơi, nếu phụ thân có linh thiêng, xin hãy mở mắt nhìn xem! Nữ nhi đã báo thù cho ngài rồi!
Nỗi đau khổ mà phụ thân từng phải chịu đựng, cuối cùng con đã bắt chúng phải trả lại từng nhát dao một!
20 Hồi lâu sau, đôi cẩu nam nữ này không còn kêu thét được nữa.
Ta đá một cú, xác nhận bọn chúng còn sống mới ném con dao găm xuống, lạnh lùng dặn dò:
"Nhốt hai con súc sinh này cùng với nhau, chỉ cho phép chúng tàn sát lẫn nhau, không cho phép chúng tự vẫn. Khi chúng sắp chết, hãy dùng thang nhân sâm thượng hạng để cứu sống."
Cái chết là sự giải thoát tốt nhất với chúng, tất nhiên ta sẽ không để chúng chết dễ dàng.
Cách đó không xa, tiếng chuông tang tóc vọng lại, ta lảo đảo bước ra khỏi Phật đường, chỉ thấy mặt trời đang lặn.
Ánh mặt trời đỏ như máu khiến đôi mắt ta đau nhói, ta khóc lóc quỳ xuống, hướng về phía mộ phần của phụ thân mà dập đầu thật mạnh.
Mối thù sâu như biển, hôm nay cuối cùng đã được báo.
21 Tiên đế băng hà, ấu đế đăng cơ. Phong dưỡng mẫu Gia Phi Lục thị làm Thái hậu, buông rèm nhiếp chính, thay mặt xử lý quốc sự.
"Nghe nói sinh mẫu của Bệ hạ là Vinh Thái phi mất tích không biết đang nơi đâu, chỉ biết nàng ấy trông giống như sư phụ, có nốt ruồi nhỏ dưới mắt, lại là một tuyệt thế mỹ nhân!"
"Thế chẳng phải trùng hợp sao, sư phụ của chúng ta cũng là một mỹ nhân! Ngươi nói có khi nào người chính là..."
Trong y quán, những nữ đệ tử được ta nhận nuôi từ dân gian đang ngồi xổm một góc, vừa giã thuốc vừa líu lo trò chuyện.
Ta lần lượt dùng chày thuốc gõ nhẹ lên đầu họ.
"Lại nói bậy! Hôm nay khám bệnh miễn phí, nhiều người đến xem bệnh lấy thuốc thế này, các ngươi còn tâm trí tán gẫu! Mau làm việc đi, đừng làm lỡ thời gian của người khác!"
Họ tinh nghịch lè lưỡi với ta rồi chạy biến mất trong nháy mắt.
Lúc này ta mới vào mật thất, vén tấm vải đen phủ trên lồng sắt.
Trong lồng là hai con súc sinh toàn thân lở loét, tóc tai nhơ nhớp.
Vì thường xuyên dùng đan dược, đầu óc chúng đã hỏng từ lâu, giờ đây chẳng khác gì loài thú.
Ta ném vào một miếng thịt vào trong, chúng lập tức cắn xé lẫn nhau, máu đen và thịt thối bắn tung tóe lên tường, vô cùng ghê tởm.
Nhưng ta lại cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Hồi lâu sau, ta mới rời khỏi mật thất, rửa tay thắp nhang.
Ta chắp tay trước bài vị của phụ thân, thành tâm cầu nguyện:
Nếu phụ thân dưới suối vàng có linh thiêng, xin đừng ghê tởm sự độc ác tàn nhẫn của nữ nhi, đừng căm ghét đôi tay đẫm máu này của con.
Lúc này, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng leng keng của chuông gió dưới mái hiên.
Ta ngoái nhìn chuỗi chuông gió lưu ly vẫn rực rỡ ấy, nước mắt lập tức lưng tròng.
Hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận