Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần
Chương 9
Hoàng đế không g.i.ế.c người nữa, lại nảy sinh ý định khác.
Biên quan tuyết tan, người Hung Nô vượt sông xâm phạm, đúng lúc quốc khố đang thiếu hụt, hắn ta lại đặt thêm thuế nặng, đại trưng phu dịch, xây dựng tháp cao ở các nơi phong thủy bảo địa, chỉ để cầu phúc cho bản thân và Hứa Vũ Sân, bảo vệ âm đức sau khi chết.
Khi bọn họ g.i.ế.c người như ngóe thì không thấy sợ, giờ lại sợ bị những oan hồn kia đòi mạng.
Thật buồn cười.
Trong tẩm điện, ta ném một xấp tiền vàng vào chậu than, nói với Gia Phi: "Không thể đợi thêm nữa."
Gia Phi có chút do dự: "Nhưng con của ngươi còn chưa đầy tháng, đến lúc đó, e rằng khó thể phục chúng."
"Đan sa và mê tình hương tích tụ ngày này qua tháng nọ, đã khiến hắn ta trở nên hỉ nộ vô thường. Lần này không g.i.ế.c người, lần sau cũng sẽ đến lượt ngươi và ta, còn cả những người vô tội kia. Bảo phụ thân ngươi và những người khác chuẩn bị đi."
Gia Phi nắm chặt tay, gật đầu với ta.
Ta dập tắt chậu tha, đứng dậy đi tìm Hoàng đế, một lần nữa xin giao con cho Hứa Vũ Sân nuôi dưỡng.
"Hoàng hậu tỷ tỷ vừa mất con, như vậy, có lẽ nàng ấy sẽ thấy tốt hơn một chút."
Ta chân thành tha thiết nói, Hoàng đế vô cùng vui mừng, muốn dẫn ta đi bàn bạc với Hứa Vũ Sân.
Vừa đến trước cửa cung Hoàng hậu, một con bồ câu đưa tin bỗng rơi thẳng xuống chân hắn ta.
Sau khi mở lá thư buộc trên chân chim bồ câu ra xem, sắc mặt Hoàng đế tức thì trở nên khó coi.
Trong thư, Hoài Vương tha thiết khuyên Hứa Vũ Sân rằng cuộc sống trong thâm cung khó khăn, chi bằng giả c.h.ế.t như ba năm trước rồi theo hắn ta ra khỏi cung, làm một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Còn chiếc thuyền hoa mà nàng ta từng ngồi khi gặp lại, thật không ngờ cũng là do Hoài Vương sắp đặt!
Những manh mối rời rạc, mập mờ giờ đây đã kết nối thành một đường thẳng, xuyên qua mi tâm, đang thẳng thừng chế giễu vị Hoàng đế bị lừa đến quay cuồng này.
"Đồ tiện nhân! Ngươi to gan thật!"
Gân xanh nổi đầy trán, Hoàng đế thẳng tay lôi Hứa Vũ Sân đang dưỡng bệnh xuống khỏi giường:
"Trẫm cứ tưởng là do bản thân ta hại ngươi phải chịu bao khổ sở trong cung, nên Trẫm mới áy náy rồi dung túng ngươi! Không ngờ tất cả đều là âm mưu mà Hoài Vương và ngươi đã âm mưu từ trước!”
Hoàng đế liên tiếp đá vào tim gan nàng ta, miệng không ngừng nguyền rủa.
Hứa Vũ Sân bị đá đến chảy m.á.u mũi miệng, vẫn không quên liên tục giải thích, cố gắng nhắc đến việc nàng ta đã luôn ở bên cạnh Hoàng đế khi hắn ta còn nghèo khó, mong làm Hoàng thượng động lòng một lần nữa.
Nhưng đã vô ích rồi.
Quả thật khi nàng ta giả c.h.ế.t có Hoài Vương giúp đỡ, quả thật trong ba năm đó nàng ta được Hoài Vương che chở phải không chịu bất cứ sự tủi hờn nào.
Ngay cả việc năm xưa nàng ta vốn là quân cờ Hoài Vương cài vào bên cạnh Hoàng đế, nhưng khi Hoài Vương ám sát Hoàng đế, nàng ta đã sinh tình với Hoàng đế sâu đậm nên mới thay hắn ta đỡ một kiếm, cũng là sự thật.
Miệng ta khuyên Hoàng đế vài câu, nhưng không thực sự ra tay ngăn cản.
Đều là nữ tử với nhau, ta đương nhiên thấy Hứa Vũ Sân đáng thương, cũng hiểu thủ đoạn của mình thật hèn hạ.
Nhưng tất cả những điều này, đều là báo ứng Hứa Vũ Sân đáng phải nhận.
Giết người phải diệt tâm, muốn báo thù nàng ta, đương nhiên phải hủy hoại tất cả những gì nàng ta để tâm nhất, tự hào nhất.
Còn phần báo ứng của Hoàng đế, cũng sắp đến rồi.
17
Hứa Vũ Sân bị Hoàng đế tước bỏ phong hiệu Hoàng hậu, ném vào lãnh cung tự sinh tự diệt.
Không còn Hứa Vũ Sân ngăn cản, Hoàng đế hoàn toàn không còn kiêng kỵ, ngày ngày lưu luyến trong cung các phi tần khác.
Tiêu Phòng từng ấm áp ngày xưa, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Còn những mùi hương ấm áp kia, những chất độc kia, cũng theo oán hận của ta ngày ngày thấm vào ngũ tạng lục phủ của Hoàng đế, dần dần rút cạn sinh lực của người đang còn tráng niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận