Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần
Chương 4
"Bệ hạ là thiên tử, có nữ tử nào không phục và yêu mến chứ?"
Đôi mắt ta mơ màng, giọng nói mềm đến mức có thể vắt ra nước.
Hoàng đế đang thỏa mãn vì đã thuần phục được một nữ nhân, nhưng không biết rằng nữ nhân này vừa mới dùng chính chiếc giáp này để giấu thuốc mê đã được điều chế kỹ lưỡng.
6
Đêm đó, ta lại mơ thấy cha mình.
Lúc đó ta chưa phải là nữ nhi của ông ấy, mà là một đứa nhỏ trong nhà sắp bị cha mẹ ruột bán đi làm kỹ nữ.
Ta thề c.h.ế.t không chịu, tú bà vung roi da đánh ta đến rách da nát thịt.
"Đồ vô dụng, ngay cả cha mẹ mày cũng không cần mày nữa! Mày còn muốn trốn, trốn đi đâu?!"
Ta ôm lấy chân cha cầu xin cứu giúp, nói rằng sẵn sàng làm nô tì, chỉ xin đừng để ta làm kỹ nữ.
Nước mắt nước mũi làm bẩn ống quần sạch sẽ của cha, cha ném số bổng lộc vừa nhận được cho tú bà, nắm lấy tay ta.
"Ta muốn nó, vừa hay nhà ta thiếu một nữ nhi."
Ta đã trở thành nữ nhi của cha như vậy.
Ông ấy tìm thị nữ tắm rửa cho ta, mua quần áo trang sức đẹp cho ta.
Ông ấy dạy ta đọc sách viết chữ, truyền dạy toàn bộ y thuật cho ta.
Mọi người đều nói, nữ tử ngu ngốc, không nhớ nổi dược lý, không hiểu được y thuật.
Ông ấy chỉ kiên nhẫn dạy ta lần này đến lần khác: "Não đâu có mọc trên hai lạng thịt đó, nữ tử học y, chưa bao giờ thua kém nam tử."
Khi ta đã học được, họ lại nói nữ nhi như nước đổ đi, dạy xong cũng thành người nhà người khác.
Cha vốn hiền hòa lần đầu tiên nổi giận với người khác, thậm chí cầm chổi đuổi người đó ra ngoài.
"Vậy thì cả đời không gả, làm nữ nhi của ta cả đời!"
Quay đầu lại, ông ấy lấy từ trong n.g.ự.c ra bánh ngọt của tiệm ta thích nhất, nhét vào miệng ta.
Dù phải đi đường vòng rất xa mới mua được, khi đến tay ta bánh vẫn còn ấm.
Ông ấy còn treo một chuỗi chuông gió lưu ly trên mái hiên.
Chỉ vì ta tình cờ nhắc đến món đồ đang thịnh hành trong thành, ông đã ghi nhớ trong lòng, mua cho ta chuỗi đẹp nhất.
"Muốn gả cũng được, không muốn gả cũng được, dù đi đâu, chỉ cần nhìn thấy chuỗi chuông gió này, Quán Nhi của ta sẽ biết, đây mãi mãi là nhà con."
Khung cảnh trong mơ thay đổi, bỗng chuyển sang ngày Hứa Vũ Sân giả chết.
Cha đối diện với đệ tử, vẻ mặt tự trách: "Nàng ấy bằng tuổi Quán Nhi của ta, nhưng bị giam trong thâm cung, ta nhìn thấy là thấy đau lòng."
Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt ta nhuốm một màu máu, mơ thấy lúc cha bị xử lăng trì.
Ta giật mình tỉnh giấc, làm kinh động Hoàng đế bên cạnh.
"Sao lại khóc?"
Ta nhịn cơn buồn nôn, ôm chặt Hoàng đế: "Thiếp tự biết mình chỉ là thế thân, không nên sinh ra vọng tưởng khác, nhưng bệ hạ ——"
Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn ta.
"Múa kiếm cũng được, chuyện khác cũng được, những gì Hoàng hậu tỷ tỷ biết, thiếp đều sẽ học. Chỉ mong bệ hạ, chịu nhìn thiếp thêm một cái."
Ánh trăng sáng vằng vặc, giọt lệ trong suốt rơi xuống, làm khuôn mặt ta trông thật đáng thương.
Ta do dự muốn nắm tay Hoàng đế, nhưng cuối cùng chỉ nắm được tay áo của hắn ta.
Hoàng đế đột nhiên kéo ta vào lòng, môi mút cắn cổ ta, để lại vệt ẩm ướt nóng bỏng.
"Sẽ không đâu. Trẫm hứa với nàng, bất kể Sân Nhi thế nào, trong lòng trẫm, nàng mãi mãi có một vị trí."
Ta co mình trong vòng tay hắn ta như một con mèo ngoan ngoãn, vẻ quyến luyến ngàn vạn.
Ở góc độ hắn ta không nhìn thấy, trong đáy mắt chỉ còn sự căm hận cuộn trào.
Rất tốt.
Cán cân trong lòng hắn ta, đã bắt đầu có dấu hiệu nghiêng ngả.
7
Khi biết tin ta lại được sủng hạnh, Hứa Vũ Sân cuối cùng cũng không thể ngồi yên. Nàng ta hạ mình, tự tay xuống bếp, mời Hoàng đế cùng uống rượu.
Gả cho Hoàng đế nhiều năm, nàng ta chưa sinh được một mụn con nào. Dù hiện tại có được sủng ái trong hậu cung, nàng ta vẫn nhạy cảm nhận ra, mối quan hệ giữa nàng ta và Hoàng đế không còn như xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận